Cố Cẩm Sơ nằm trên giường nhìn Lục Chính Minh đã ngủ say bên cạnh, cô không ngủ được cứ lăn qua lăn lại như con giun lớn ngọ ngoạy trong đất ẩm.
Sau khi cô tắm xong thấy anh đã nằm trên giường mình ngủ say như chết, có lẽ anh không nói dối, anh đã làm việc cả ngày lẫn đêm để về sớm với cô, bay một chuyến bay dài, sức cùng lực kiệt nên đã ngủ thiếp đi.
Cố Cẩm Sơ vốn còn muốn ăn tối cùng anh nhưng thấy anh ngủ ngon như vậy cô cũng không nở đánh thức anh, lặng lẽ lên giường nằm bên cạnh anh.
Cứ nghĩ là sẽ ngủ ngon không ngờ loay hoay hai tiếng đồng hồ Cố Cẩm Sơ vẫn không ngủ được, bụng cô đói meo cứ kêu lên ùng ục, Cố Cẩm Sơ cảm thấy nhân sinh thật biết trêu người, lúc anh không ở bên cô không ngủ được, giờ anh nằm ngay bên cạnh cô cũng không thể yên giấc. Đúng là vận mệnh tòng phu, Cố Cẩm Sơ thầm cảm thán.
Cuối cùng cũng không chịu được nữa, Cố Cẩm Sơ chậm rãi bước xuống giường, kiếm một bộ quần áo đơn giản mặc vào, tính ra ngoài mua đồ ăn đêm, nhìn lại anh trên giường chăn cũng bị đá xuống chân, cô lắc đầu bất lực, đi đến kéo chăn lên cho anh.
Lúc định rời đi, cánh tay Cố Cẩm Sơ bị nắm chặt, cô giật mình quay đầu lại thấy Lục Chính Minh nhìn chăm chằm mình bằng đôi mắt đỏ lừ, giọng anh khàn đục hỏi cô:
"Em tính đi đâu vậy?"
Cố Cẩm Sơ xoa chiếc bụng nhỏ của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721648/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.