Nắm tay đang siết chặt của Lục Chính Minh dần dà nới lỏng, anh nhớ lại đêm hôm đó khi anh đưa cô về phòng, cô đã hoảng sợ run rẩy như thế nào để giải thích với anh "Anh đừng như vậy... Hắn không có làm gì em hết." Rồi lại bật khóc đau đớn "Không có thật mà... Tại sao anh không tin em?" Từng câu từng chữ cô nói khi đó hiện tại như đang cào xé thâm tâm anh.
Người có lỗi là anh nhưng người chịu đựng tổn thương luôn là cô, Cố Nam Chi nói đúng, anh đúng là không xứng có được cô. Chỉ là anh không cam tâm như vậy, không xứng thì anh sẽ nổ lực để có thể bù đắp, đến khi nào được cô công nhận anh lại đường đường chính chính đứng bên cạnh cô.
Lúc Lục Chính Minh lại muốn nói gì đó thì Cố Cẩm Sơ đã trở ra, cô cảm thấy không khí giữa hai người đàn ông này có phần không thích hợp cho lắm, nên viện cớ hơi mệt trong người, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cố Nam Chi lo lắng cho cô liền ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng Lục Chính Minh lại giật lấy túi xách của cô trước, hướng Cố Nam Chi cung kính nói:
"Anh Nam Chi còn có công việc ở đây mà... Sơ Sơ để em đưa về là được... Anh yên tâm."
"..."
Cái kiểu nói chuyện này của Lục Chính Minh làm cho cả Cố Nam Chi và Cố Cẩm Sơ đều đứng hình mất mấy giây để khẳng định điều tai mình nghe được là sự thật, tên Lục Chính Minh này vậy mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721641/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.