Nói rồi Lục Chính Minh liếc gã đàn ông tầm gần năm mươi tuổi đang bị hai người bảo vệ khống chế, đôi mắt anh nhìn chằm chăm lão, anh không nói gì nhưng khiến cho những người trong căn phòng này đều không rét mà run.
Từ lúc Lục Chính Minh bước vào lão Lưu biết mình xong đời rồi, ả đàn bà này vậy mà thật sự là người của Lục Chính Minh, lão ta nuốt một ngụm nước bọt tự trấn an mình, lớn giọng lên tiếng:
"Lục Tổng... Tôi thật sự không biết là người của anh... Là có người môi giới cô ta cho tôi... A."
Chưa đợi lão ta nói hết Lục Chính Minh từ lúc nào đã đến gần giáng một cước lên sườn mặt lão ta. Anh chầm chậm nắm tóc lão giật ngược ra phía sau lạnh lùng nói:
"Tôi không cần biết... Ông đụng vào cô ấy thì ông phải trả giá... Không những ông mà cả công ty ông nữa... Ông đợi đó cho tôi."
Lục Chính Minh vừa dứt câu những cú đấm đá liên tiếp của anh giáng xuống người lão Lưu khiến lão ta kêu lên như con heo bị kéo vào lò mổ. Máu chảy từ đỉnh đầu, và những vết bầm dập còn đáng sợ hơn cả trên người Cố Cẩm Sơ. Hai người bảo vệ cũng chỉ biết đứng một bên nhìn, còn tiện tay khóá cửa lại để Lục Chính Minh tiện xử lý.
Cố Cẩm Sơ cảm thấy như vậy đã đủ lắm rồi, nếu anh cứ đánh nữa sẽ gây ra án mạng, cô khó khăn lên tiếng gọi anh:
"Chính Minh... Đừng đánh nữa... Giúp em..."
Lục Chính Minh nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721635/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.