Cố Cẩm Sơ sau khi xuất viện lập tức quay lại đoàn phim, chỉ là bây giờ bên cạnh cô xuất hiện thêm một "trợ lý" không tuyển mà tự sấn tới. Cố Cẩm Sơ lắc đầu ngao ngán nhìn Lục Chính Minh quần sooc đen, áo phông trắng đứng bên cạnh nhìn cô. Cô không thể đuổi anh đi vì đạo diễn còn không dám đuổi cái người này.
Cố Cẩm Sơ quăng cho Lục Chính Minh một cái nhìn thật sắc, gắn giọng hỏi anh:
"Lục tổng... Công ty anh phá sản rồi sao mà lại rảnh rỗi chạy đến đây?"
Lục Chính Minh cười cười ngồi xuống đối diện với cô, nhỏ giọng trả lời:
"Sơ Sơ... Em đừng có nói vậy... Phá sản rồi tiền đâu anh nuôi em."
"Ai cần anh nuôi." Cố Cẩm Sơ tức đến đỏ mắt, quát lớn vào mặt Lục Chính Mình, khi thấy mọi người trong đoàn đều bị tiếng hét của cô thu hút quay lại nhìn về phía hai người, Cố Cẩm Sơ mới ngại ngùng cúi mặt xuống, oán giận nhìn Lục Chính Minh.
Ở phía gần đó Kiều Y Vũ nhìn hai con người liếc mắt đưa tình, lửa giận bừng bừng, độc ác nhìn Cố Cẩm Sơ, những ngón tay của cô ta ghim chặt vào da thịt, lạnh giọng nói với Chu Mạn:
"Định làm gì cô ta?"
Chu Mạn nhếch miệng cười đắc ý, nhỏ giọng thì thầm vào tai Kiều Y Vũ
Kiều Y Vũ thoáng giật mình, ngờ vực hỏi lại:
"Có chắc sẽ thành công không?"
"Chắc mà... Cô bỏ tiền, tôi bỏ sức... Chắc chắn khiến cô ta thân bại danh liệt." Chu Mạn đáy mắt lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721633/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.