Dương Chí Viễn đối với cái nhìn chết chóc của Lục Chính Minh cũng không mấy lo sợ, anh ấy nhẹ giọng thách thức Lục Chính Minh:
"Được rồi... Nếu em cũng để ý em ấy thì chúng ta cạnh tranh công bằng."
Lục Chính Minh cười như không cười liếc nhìn Dương Chí Viễn hất tay anh ra khỏi vai mình, trầm giọng nói:
"Anh không thắng nổi đâu... Rút lui sớm đi."
Nói xong Lục Chính Minh đi về phía Dương Huệ Anh và Cố Cẩm Sơ đang ngồi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Cố Cẩm Sơ, Cố Cẩm Sơ cảm nhận bên cạnh mình lún xuống, liếc nhìn sang thì thấy Lục Chính Minh cười với mình, cô mặt lạnh tanh nhìn anh, làm như không thấy gì quay sang nói chuyện tiếp với Dương Huệ Anh:
"Anh Thừa Huân và Nam Nguyên không đến sao?"
"Anh Thừa Huân là quân nhân mà... Anh ấy rất bận... Còn Nam Nguyên đang bận làm luận văn tốt nghiệp rồi."
Lục Chính Minh ngồi kế vừa lột vỏ quýt vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, khi nghe Cố Cẩm Sơ nhắc đến Diệp Thừa Huân cùng Hoàng Nam Nguyên ngón tay anh vô thức xuyên mạnh vào trong múi quýt miệng thì thầm một mình: "Em hỏi họ làm gì? Nhìn anh một cái còn không nhìn."
Hành động của Lục Chính Minh đã lọt tất cả vào mắt Dương Chí Viễn, anh ấy nhìn Cố Cẩm Sơ rồi lại nhìn Lục Chính Minh một cách thâm sâu, Dương Chí Viễn khẽ cười vuốt căm nghĩ: "Hóá ra là vậy... Em giấu kĩ quá đó Lục Chính Minh." Thật ra Dương Chí Viễn nhớ lại điều mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721625/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.