Lê Tô nhíu mày nhìn anh, bà trầm giọng hỏi:
"Lục Chính Minh... Giữa Dương Huệ Anh và Cố Cẩm Sơ con rốt cuộc yêu ai... Muốn cưới ai làm vợ?"
Không ngờ Lục Chính Minh lại không cần suy nghĩ, lớn tiếng trả lời bà:
"Cố Cẩm Sơ... Con yêu Cố Cẩm Sơ."
Lê Tô nghe thấy câu trả lời này liền thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng còn trai bà cũng không còn cố chấp cho rằng nó luôn đúng nữa, nó đã dám thú nhận lòng mình, nhưng bà vẫn muốn gặng hỏi anh cho ra lẽ:
"Vậy sao? Lúc trước không phải thích Huệ Anh lắm à?"
Lục Chính Minh chột dạ ngồi xuống bên cạnh bà, vội vàng giải thích:
"Từ nhỏ đến lớn con chỉ thân thiết với hai cô gái một là Tú Quyên, hai là Huệ Anh... Sau khi Tú Quyên mất... Con liền sinh ra cảm giác muốn bảo vệ Huệ Anh... Nhưng mà giờ con biết đó là cảm giác muốn bảo vệ của anh trai dành cho em gái... Không phải là yêu." (2
Lê Tô rốt cuộc cũng hiểu được những suy nghĩ trong lòng của con trai bà, bà cũng lờ mờ đoán được những khúc mắc của anh, nhưng mà phải chính anh tự nhận ra nó thì mới tháo gỡ được, bà thở dài, nhẹ giọng nói:
"Nhận ra thì sao? Ba con với chú Dương của con đã bàn chuyện hộn sự của hai đứa xong từ mấy tháng trước rồi...
Hôm đó mẹ đã nói cho Cẩm Sơ nghe.. Con bé liền dứt khoát từ bỏ con rồi... Con ngoan ngoãn kết hôn đi nha."
Lục Chính Minh liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721623/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.