Cố Cẩm Sơ nhìn một vòng quanh nơi mà cô gọi là nhà, cô trở về đây vì muốn cảm nhận hơi thở của anh, cảm nhận một chút an ủi cho tâm hồn mình nhưng Cố Cẩm Sơ dường như quên mắt rằng, đã rất lâu rồi Lục Chính Minh không về nhà, căn nhà này lạnh lẽo đến cô còn cảm thấy run người.
Cố Cẩm Sơ muốn khóc nhưng cô lại không dám khóc, khóc rồi cũng không có anh như ngày xưa ôm cô vào lòng mà dỗ dành, càng khóc sẽ càng nhớ về anh rồi sẽ càng đau lòng tuyệt vọng.
Cô đến ghế sô pha ngồi xuống, lấy một hộp đựng lớn dưới ngăn bàn, bên trọng là rất nhiều cuộn len màu xám bền trong, Lục Chính Minh từng vô ý nói với cô anh thích màu xám, chỉ một lời nói vô tình nhưng người nghe lại hữu ý, Cố Cẩm Sơ đều ghi nhớ từng lời anh nói trong lòng. Trời gần vào đông sẽ rất lạnh, cô liền đặt nhiều len về muốn đan cho anh một chiếc khăn choàng để giữ ấm.
Cố Cẩm Sơ vừa đan khăn như một con robot được lên dây cót liền làm việc, nhưng tâm trí cô đã trở về ngày nắng ấm bên sông năm đó, cô nhớ về những ngày mình một mình tương tư anh, trong căn phòng trọ nhỏ cô đã từ trong trí nhớ của mình vẽ lại bóng lưng ấy không biết bao nhiêu lần, những bức tranh đó đều được cô cất kĩ đến nay Lục Chính Minh còn chưa xem được.
Chiếc khăn đan được một nữa Cổ Cẩm Sơ đã ngủ quên lúc nào không hay, giữa đêm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721616/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.