Cố Cẩm Sơ vui vẻ gật đầu, khi cô rời khỏi người anh thì lại ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí thì nhíu mày khó chịu, cô nhìn xuống phía dưới thấy bàn tay đẫm máu của anh thì căng thẳng lo sợ hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Lục Chính Minh không mặn không nhạt trả lời:
"Đánh nhau với thằng chó kia."
Cố Cẩm Sơ trừng mắt nhìn anh, cô có hơi tức giận, hậm hực nói:
"Anh là trẻ con sao... Còn đánh nhau với hắn."
Lục Chính Minh nhìn cô như vậy lại cảm thấy vui vẻ vì cô đang quan tâm mình, anh hôn chụt lên môi cô một cái, nhẹ giọng bảo:
"Không sao đâu, xuống lễ tân hỏi xin một chút thuốc sát trùng với băng gạc là được... Thay đồ mau đi, ông đây đói chết rồi này."
Cố Cẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, lấy quần áo đi vào phòng tắm, cô thật sự cảm thấy rất giận vì anh lỗ mãng nhưng càng hận tên Cố Nam Chi kia, nếu như cô gặp được hắn nhất định sẽ đấm hắn lại trả thù cho anh, dù sao hắn cũng không thể không có chút chí khí mà đi đánh lại con gái như cô.
***
"A... Ăn đi." - Cố Cẩm Sơ vừa làm động tác há miệng vừa đút từng muỗng cơm cho Lục Chính Minh, dù sao đây cũng là phòng bao, không ai nhìn thấy hành động xấu hổ của họ.
Lục Chính Minh vì tay bị thương mà đòi Cố Cẩm Sơ đút cho mình ăn, không ngờ cô lại không ngần ngại mà đồng ý khiến anh có chút "thụ sủng nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721608/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.