Cố Cẩm Sơ nhìn anh lại nằm vật ra giường ngủ mới nhẹ giọng hỏi:
"Anh không dậy đi làm sao?"
"Hôm nay là ngày nghỉ." Lục Chính Minh vẫn giữ chặt cái gối không buông mà trả lời.
Cố Cẩm Sơ gật đầu vừa đi đến cửa phòng tắm, đã quay lại hỏi anh:
"Anh ăn cháo nha..."
Người kia im lặng một lúc lại thốt ra hai từ không biết xấu hổ:
"Ừm... Cháo l.ư.ỡ.i..."
"..."
Rầm...
Cánh cửa phòng tắm bị đóng mạnh một phát, Lục Chính Minh trên giường mới gỡ gối ra, trên môi thì không nhịn được cười nhẹ, anh cảm thấy mỗi buổi sáng thức dậy như vậy không tệ chút nào.
***
"Cố Cẩm Sơ quần l.ó.t của tôi đâu?" - Lục Chính Minh ở trong phòng tắm giọng với ra ngoài hỏi Cố Cẩm Sơ.
Cố Cẩm Sơ vừa xếp quần áo vào vali vừa tức giận hắng giọng trả lời:
"Không tìm được thì đừng mặc."
Vốn dĩ là cô đồng ý với anh "cả ngày", "cả ngày" trong miệng Lục Chính Minh đúng thật là cả ngày không cho cô một cơ hội nghỉ ngơi nào, ngoài lúc ăn cơm lấy sức để anh ấy vờn như mèo vờn chuột, hại cô hôm nay lại dậy muộn không kịp đến nhà của Dương Huệ Anh, cô ấy không gọi được cho cô liền đi Nam Thành trước, bảo cô đến đó sau.
Lục Chính Minh bước ra khỏi phòng tắm thấy vẻ mặt hậm hực của cô liền mắc cười, anh ôm cô từ phía sau, trầm giọng nói:
"Giận gì chứ? Tôi đã nói là đưa cô đi rồi mà."
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721603/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.