Không ít ánh mắt dò xét đều hướng về phía tôi và Lục Tưởng Hàn. Chỉ có điều, thái độ cùng lời nói của bọn họ đều biểu thị sự hoan nghênh đặc biệt đối với người trước mắt.
Dưới ánh đèn lộng lẫy, thân ảnh Lục Tưởng Hàn cứ như vậy nằm trong tầm mắt của khách quan. Bất tri bất giác trở thành sự cám dỗ điêu đứng nhất, khí chất ban đầu lại hoàn toàn không bị mất đi.
Lục Tưởng Hàn đưa mắt nhìn người xung quanh, khóe môi chợt cong lên.
" Những năm qua các chi nhánh công ty ở Pháp của tôi không còn hoạt động nhiều so với trước kia. Không biết các vị ở đây còn nhận ra tôi không?" (
Hắn vừa nói, tay kia vẫn nắm chặt lấy tôi. Thanh âm mang tính xã giao này căn bản chỉ để thay thế cho lời chào hỏi đầu tiên.
Vốn dĩ người xung quanh ban nãy chỉ dám bàn tán một cách lén lút, sau lời này liền trở nên thoải mái hơn. (
" Lục Thiếu, những người trong nghành kinh doanh như chúng tôi. Làm sao có thể không biết đến tiếng tăm của anh chứ?"
Một gã đàn ông nhiệt tình đáp lại. Lục Tưởng Hàn dường như đã biết trước câu trả lời này, biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi.
" Vậy thì tốt."
Người trong buổi lễ hiện tại hình như đều rất thông thạo tiếng trung, nhưng khi đối diện với nhiều doanh nhân mang xuất thân giàu có như vậy, tôi bất giác không biết bản thân nên nói gì. Chỉ có thể giữ trên môi nụ cười công nghiệp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3717784/chuong-31.html