Lúc này, cô Lưu sớm đã cầm theo xấp tài liệu đi sang phòng khác. Để lại tôi mặt đối mặt cùng cậu thiếu niên trước mắt
". ...Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, cậu cũng biết rằng cô Lưu cần kiểm tra tài liệu mà? Tôi chỉ băng giúp cậu một chút thôi."
Trên cánh tay trái của cậu ta, ngoài nước da trắng cùng vài đường gân xanh được phô biện trước mắt. Nhưng dấu tích lưu lại phía trên tựa hồ gợi đến cảm giác thương tâm. (
Vết thương của cậu ta hoàn toàn không nhỏ, có lẽ ban nãy đã được cô Lưu sát trùng qua.
Có thể rạch ra một đường dài như vậy. Nếu loại trừ khả năng vô tình chạm phải vật nhọn, người làm ra loại chuyện này rõ ràng có chủ ý. (2)
Tôi ngồi xuống giường, không ngừng quan sát, ngay cả hai hàng lông mày cũng nhíu lại. (
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? vết thương do sơ ý thật sự có thể lớn thế này sao?" (2
Nhìn thấy cảnh này, tôi quả thực không tránh khỏi lo lắng. Ngay cả khi tôi và cậu ta không có quen biết từ trước (2)
Đối diện với lời này, thiếu niên bên cạnh tôi hướng mắt nhìn xa xăm, biểu tình ám muội nói
' Tin tưởng một kẻ thích đâm sau lưng. Suy cho cùng vẫn là tôi sơ ý rồi." (10)
Động tác của tôi có chút khựng lại. Nếu nói như vậy, thật sự có kẻ đã cố ý gây ra vết thương này trên cơ thể cậu ta.
'Cậu nói nhảm gì vậy? Tuyệt vọng đến mức đem lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3680094/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.