Lục Tưởng Hàn ở trong tư thế này giữ chặt bàn tay tôi. Ý cười trong phút chốc hiện ra trên ánh mắt, khóe môi mỏng khẽ cong lên. Hành động đầy ý trào phúng này của tôi dường như đã khơi dậy sự hứng thú trong hắn.
"Thiếu phu nhân đây là thẹn quá hóa giận rồi? ban nãy tôi không phải là đang có lòng nhắc nhở cô sao?"
Thanh âm ngả ngớn vô cùng, Lục Tưởng Hàn lại càng được nước lấn tới. Không chút dè chừng cúi gần đến gương mặt đang cố gồng mình làm ra dáng vẻ hung dữ của tôi. Khoảng cách được rút gọn khiến tôi không còn biết nhịp đập hiện tại là của ai nữa.
Trước hành động này của hắn, tựa hồ khiến tôi có chút dè chừng. Bất giác muốn lùi ra phía sau nhưng lại phát hiện bàn tay nhỏ vẫn đang bị hắn giữ chặt trên cổ áo.
Phải...tên Lục Tưởng Hàn này hoàn toàn không phải một cậu nhóc 5-6 tuổi mà tôi có thể dễ dàng động tới hay xách cổ lên giống như một chú thỏ ở trong tình thế bị uy hiếp.
Tôi e ngại nuốt lấy một ngụm nước bọt. Nhưng không để chút lo sợ nào hiện ra trên ánh mắt. Sau đó mới làm ra dáng vẻ uy lực, ngẩng cao đầu nói
"...Người bị bẽ mặt hiện tại không phải nên là anh sao? hôm đó là tôi có lòng chăm sóc anh nên mới ngủ lại một đêm, Lục Thiếu vì cớ gì lại phải chọn nơi đông người thế này để đặc biệt nhắc nhở tôi?
Nói cho anh biết, vợ chồng chung giường không chung mộng. Suy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3647660/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.