Lục lão gia và Lục Phu nhân không rõ vì lý do gì khiến tâm trạng phát hỏa, chỉ mới ngồi được một lúc liền không chút chần chừ mà trở về. Ngay cả khi bữa ăn chưa kết thúc.
Chúng tôi vẫn ngồi trên bàn ăn, chỉ có tôi qua cửa sổ nhìn theo bóng lưng của họ.
-" Anh..đã nói gì khiến bọn họ tức giận như vậy?"- Tôi im lặng một lúc mới lên tiếng.
Khi quay đầu lại mới phát hiện Lục Tưởng Hàn đang đăm chiêu nhìn tôi. Kể từ khi tôi gặp hắn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn có dáng vẻ trầm tư suy nghĩ như vậy. Hơn nữa..một ánh mắt như thế vậy mà lại đang hướng về phía tôi.
Lục Tưởng Hàn bị giọng nói của tôi đánh thức, ánh mắt nhanh chóng rời đi chỗ khác.
‐" ..không có gì. Một số việc ở công ty có chút không thuận lợi, sinh ra mâu thuẫn thôi."
Tôi không tránh khỏi nghi hoặc, hỏi anh ta.
-" Vì sao ban nãy lại nhìn tôi như vậy...anh..đang nói dối?"
Ánh mắt của Lục Tưởng Hàn đột nhiên lảng tránh như vậy, là vì muốn che giấu điều gì đó chăng?
Lục lão gia và lục phu nhân thật sự sẽ vì chút chuyện công việc mà không tiếc phá hỏng một ngày đoàn tụ hiếm hoi như vậy sao? Dáng vẻ của họ ban nãy, rõ ràng giống như đang bất mãn với tôi hơn.
-" Có những chuyện..không nên biết sẽ tốt hơn."
Lục Tưởng Hàn chỉ xoay nhẹ ly nước trên tay, lại dùng biểu cảm nhàn nhạt đáp lại. Khiến tôi một chút cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tôi vốn là người an phận. Nếu hắn đã nói như vậy, tôi cũng không muốn truy cứu nữa.
Gia đình hắn khó ở như vậy, chỉ một bữa ăn thôi đã dọa chết tôi rồi. Họ có chỗ nào giống như muốn cùng chúng tôi thưởng thức bữa cơm chứ?
Bữa ăn kết thúc trong tẻ nhạt, tôi trở về phòng thản nhiên ngồi đọc sách, đôi khi sẽ mở điện thoại ra xem.
Lúc này tôi mới biết được, những dòng tin nhắn trước kia của tôi và Mạc Thần Phong vẫn còn nguyên, nghĩa là anh ấy chưa hề chặn tôi.
Hôm đó tôi diễn vai tồi tệ như vậy, vì sao anh ấy không cảm thấy ghét tôi? vì sao không chặn tôi?
Nghĩ lại việc này, khóe mắt tôi ngấn lệ. Xúc cảm vừa định dâng trào liền bị thu về trong chốc lát.
Đời này tôi không còn cơ hội đến với anh ấy nữa rồi, cũng không có tư cách để mộng tưởng nữa, vì sao tôi một chút cũng không quên được anh ấy?
Tiếng gõ cửa liên hồi từ bên ngoài khiến tôi chợt tỉnh, lớn giọng đáp lại.
-" Bà Trần đúng không? vào đi."
Quả nhiên là Trần Quản Gia, nhưng trên khuôn mặt lại không có nét ảm đạm thường ngày, thay vào đó là chút lo lắng, hoảng loạn. Tôi ngẩng đầu lên, vừa định hỏi có chuyện gì thì bà ấy đã hớt hải nói.
-" Thiếu phu nhân! Lục thiếu gia sau khi ăn xong bữa trưa liền không nói không rằng tự nhốt mình trong phòng. Hiện tại đang phát sốt rất cao, nhưng cứ khăng khăng không muốn bất cứ ai đến gần chăm sóc.."
-" Thiếu Phu Nhân dù sao cũng là người thân cận của Lục Thiếu Gia, người mau đến xem xem!!"
Thanh âm chói tai vừa thốt ra đã khiến tôi có chút động lòng, để tên tổng tài cao cao tại thượng như hắn trong bộ dạng như vậy, tôi đương nhiên không an tâm.
-" Được được..cháu đến xem thử."
Bước vào phòng Lục Tưởng Hàn. Trước mắt tôi vậy mà lại là người đàn ông với khuôn mặt nóng bừng, trên trán ướt đẫm mồ hôi, từng hơi thở được đưa ra đều mang chút khó khăn. Nhưng ánh mắt lại ương ngạnh không chịu khuất phục.
-" Cút! cút hết cho tôi." - Hắn lớn giọng quát, mạnh tay đẩy ngã người hầu bên cạnh giường.
Tên phiền phức này, sao lại cứng đầu như vậy, đây là lần đầu hắn bị sốt à?
Tôi bước vào phòng, xua tay nói với người hầu vừa bị hắn chính tay đẩy ngã.
-" Vất vả cho cô rồi, mau đi đi."
-" V..vâng..thiếu phu nhân." - Nữ hầu bị hành động ban nãy dọa sợ, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi đứng trước mặt hắn, ảm đạm nói.
-" Hiện tại chỉ còn tôi và anh ở đây thôi. Nghe lời chút, tôi chăm sóc anh."
-" Tùy ý cô." - Hắn nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt đáp. Không chút phản kháng.
Sao đến lượt tôi đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy? chửi mệt rồi à? - tôi thầm nghĩ.
Ngồi xuống cạnh giường, tôi cầm bát thuốc được đặt trên bàn, đưa ra cho hắn.
-" Vẫn có thể ngồi dậy đúng không, uống đi."
Lục Tưởng Hàn vừa nhìn thấy hành động của tôi liền bĩu môi, tỏ ý không hài lòng nói:
-" Cô thực sự tẻ nhạt đến vậy à? hiện tại toàn thân tôi đều kiệt sức rồi."
Tôi nghe được lời này, chỉ có thể cam chịu dùng thìa dâng đến tận miệng cho hắn.
-" Cô nói a đi."
Lục Tưởng Hàn vẫn chưa hài lòng, vậy mà bắt tôi phải nói như vậy mới chịu uống. Hắn cũng đâu phải trẻ con chứ.
Không cần chấp nhặt người bệnh, không cần chấp nhặt người bệnh..- Tôi thở dài một hơi tự nhủ bản thân.
-" ..a."
Hắn cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng, mở miệng uống hết chỗ thuốc tôi đút cho hắn.
-" Vì sao đôi lúc anh lại hành xử kì lạ như vậy? chẳng giống anh thường ngày chút nào" - Tôi nói
-" Tôi thường ngày thế nào?" Lục Tưởng Hàn ngước mắt hỏi tôi.
Tên này thật sự không có khả năng tự nhận thức bản thân sao, hằng ngày chưng ra bộ mặt lạnh như vậy, hiện tại còn phải để tôi nói cho hắn nghe.
-" Ngày thường anh cứ như cỗ máy vậy, không có cảm xúc, tất cả thời gian đều dùng để làm việc, có lúc lại cáu gắt với tôi. Nhưng mỗi khi anh nói chuyện ngẫu hứng như thế này, tôi phát hiện ra anh cũng không đáng sợ lắm."
Tôi cứ như vậy nói hết một tràng suy nghĩ của bản thân. Lục Tưởng Hàn nằm trên giường chăm chú lắng nghe
-" Tôi cáu gắt với cô sao?" - Hắn dẫn lại lời nói của tôi, ánh mắt đầy biểu cảm hỏi.
-" Còn phải nói à?"
-" Ngày thường không làm chủ được cảm xúc nhất thời. Cô đừng để tâm."
Tôi coi như đã chấp nhận lời này của hắn, không nói nữa. Từ từ đứng dậy lấy khăn ấm đã được đặt sẵn trên bàn.
-" Tôi buồn ngủ rồi. Để tôi đắp khăn lên trán cho anh, sau đó chúng ta phòng ai về phòng người đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]