Biên tập: B3
Lúc Lệnh Mạn đẩy cửa phòng Lý Trác Vân ra thì anh đã sớm ngủ rồi, hơn nữa hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiểu tử này biến mất cả ngày, không biết đã chạy đi đâu, trở về còn bị thương nữa.
Lệnh Mạn vô cùng lo lắng cho anh, nhưng thấy anh ngủ ngon như vậy, lại không đành lòng đánh thức.
Cô đi đến mép giường, đắp chăn lại cẩn thận cho Lý Trác Vân, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Đợi khi tiếng cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại.
Lý Trác Vân mới yên lặng không một tiếng động mở mắt ra.
Nhớ tới những gì chính tai mình nghe thấy chiều nay, đáy mắt anh liền bị sự trầm lặng và sương giá bao phủ.
***
Lúc Lệnh Mạn chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là Đại Ngưu gửi tới.
—— giúp mình chuyển lời cho Lý Trác Vân, Lu Lu cấp cứu thành công rồi.
—— còn nữa, cám ơn cậu ấy.
Lệnh Mạn nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn này, đầu óc mơ hồ.
Lu Lu là chó cưng của nhà Đại Ngưu, sao lại có liên quan đến Lý Trác Vân?
Hơn nữa, Đại Ngưu còn gửi lời cám ơn đến Lý Trác Vân?
Sự chuyển biến thần kỳ này từ đâu mà ra?
Lệnh Mạn thầm suy đoán.
... Chẳng lẽ ngày hôm nay Lý Trác Vân đến tìm Đại Ngưu?
Lệnh Mạn nhắn lại thật nhanh: "Hôm nay Lý Trác Vân đến tìm cậu sao?"
Đại Ngưu: "Đúng."
Lệnh Mạn: "Anh ấy không nói với mình... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đại Ngưu: "Bây giờ mình không rảnh, để mai rồi nói sau."
Lệnh Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/1840689/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.