Biên tập: B3
Sau khi xong việc cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Lý Trác Vân đã sớm lên giường nằm, nhưng cũng không đi ngủ, buồn bực không vui chui trong chăn nghịch điện thoại.
Lệnh Mạn vừa đói lại vừa buồn ngủ mà vẫn phải đi dỗ anh.
"Lý Trác Vân." Cô đến bên mép giường gọi anh.
"..." Không có phản ứng.
"Lý Trác Vân?"
"..."
Người trong chăn kia không có động tĩnh gì.
Cũng không biết là thực sự không nghe thấy hay là đang giả vờ không nghe.
Lệnh Mạn đành phải ngồi xổm xuống, nhòm qua khe hở chăn mới tìm được mặt anh.
"Lý Trác Vân, sao lại không để ý đến em?!"
Rốt cuộc Lý Trác Vân cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhưng mà lại hung dữ doạ nạt:
"Không được ngồi xổm!"
Lệnh Mạn lập tức đứng dậy: "Được, không ngồi xổm."
Cô hỏi: "Anh có đói bụng không?"
Lý Trác Vân không để ý tới cô.
"Mười một giờ rồi, có muốn ăn đêm không?"
Lý Trác Vân không chút do dự xoay người: "Không ăn."
"..."
Sau đó, mặc kệ Lệnh Mạn dỗ dành khuyên bảo thế nào anh cũng không để vào tai.
Bận rộn cả ngày, đầu Lệnh Mạn đã căng như dây đàn, thái dương giật giật, dường như có một nỗi bực bội nghẹn ở trong lòng ngực không thoát ra nổi.
Hôm nay cô phải vào bệnh viện nguyên nhân chủ yếu là do Lý Trác Vân gây ra, bây giờ anh còn quay ngược lại làm mình làm mẩy với cô?
Nghĩ kỹ lại, hôm nay không có chuyện gì vừa ý cả.
Bất hoà với Đại Ngưu, công việc ở công ty xảy ra chuyện, chân trái bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/1840687/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.