Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3
Đây chính là tin tức bùng nổ nhất của công ty trong năm nay.
Xuất thân của Lệnh Mạn – người vẫn luôn bị toàn thể nhân viên nữ trong công ty coi là tiểu tam, hoá ra lại là con gái lớn giấu mặt của Lý Nghiễm Thời?! Đại tiểu thư của tập đoàn Nhất Thiên?!
Phía bên dưới ngay lập tức lâm phải cảnh người vui kẻ buồn.
Mấy cô gái lắm miệng hận không thể tự tát vào cái miệng rộng của mình.
Giờ thì hay rồi! Nói xấu sau lưng đại tiểu thư! Lại còn bị người ta nghe thấy!
Tiêu rồi tiêu rồi! Đừng hy vọng gì vào việc được thăng chức tăng lương nữa!
Sau khi nhận thưởng, Lệnh Mạn theo mọi người trong nhóm quay về bàn, vẫn khiêm tốn như cũ ngồi chung một chỗ với các đồng nghiệp trong phòng quảng cáo.
Cả bàn mỗi người đều mang một tâm sự riêng, lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.
Trần Khiết ngồi bên cạnh Lệnh Mạn thì tái mét cả mặt.
Một người ưu tú sẽ dễ dàng bị những người xung quanh ghen tỵ.
Nhưng nếu như một người ưu tú có sự chênh lệch đẳng cấp quá xa so với những người xung quanh thì tự nhiên sự ghen tỵ sẽ biến thành hâm mộ.
Lệnh Mạn đang từ đối thủ cạnh tranh ngang hàng bỗng đứng ở một vị trí mình không bao giờ có thể với tới, nội tâm Trần Khiết có sự chuyển biến to lớn.
Sau này cô ta nhất định không được đắc tội với Lệnh Mạn, thậm chí còn phải a dua nịnh nọt cô, ai bảo cô là đại tiểu thư của Nhất Thiên cơ chứ.
Trong lòng Trần Khiết bỗng có dự cảm xấu, loại dự cảm này rất nhanh đã trở thành sự thật.
Ông chú họ hàng xa của cô ta làm bảo vệ gác cửa bị sa thải vì lơ là trong công việc, công ty thanh toán cho ông ta 3 tháng tiền lương coi như đền bù, nhưng đối với những người bình thường không tiền không nhà mà nói, thất nghiệp vẫn là một cú sốc tương đối lớn.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
***
Buổi tối hôm đó, sau khi kết thúc đại hội hàng năm, Lệnh Mạn và Lý Trác Vân ngồi trong phòng nói chuyện với nhau.
Trải qua một ngày mà tâm trạng lên xuống như tàu lượn, lúc cao lúc thấp, cho đến bây giờ cô vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lệnh Mạn hỏi: “Sao hôm nay anh không nói tiếng nào cứ thế chạy đến phòng làm việc của em vậy? Doạ chết em.”
Lý Trác Vân cười xấu xa, nói: “Anh đến xem người phụ nữ của mình mà cũng không được sao?”
Phụ nữ của mình…
Cách xưng hô này khiến Lệnh Mạn đỏ mặt, không kìm được mà đấm cho Lý Trác Vân một cái.
Lý Trác Vân thôi đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Thực ra anh vốn không định quấy rầy em, nhưng nghe nói Lý Nghiễm Thời chuẩn bị công khai thân phận em ở đại hội hàng năm, thế nên anh mới muốn đến thăm phòng làm việc của em một chút.”
Lệnh Mạn hỏi: “Đây là ý của anh hay là ý của ba anh?”
“Đương nhiên là quyết định của Lý Nghiễm Thời rồi.” Lý Trác Vân nói: “Ông ấy bảo em đã làm việc ở công ty được một năm, không thể là một người vô danh tiểu tốt mãi được, cũng đã đến lúc cho mọi người biết.”
Hoá ra là ý của Lý Nghiễm Thời…
Lệnh Mạn gật đầu: “Em biết rồi.”
Lý Trác Vân bắt đầu hỏi vặn: “Làm sao? Ý kiến của ba anh em mới nghe, còn ý kiến của anh thì em không nghe chứ gì?”
“Đâu có.” Lệnh Mạn đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh, dùng sức xoa nắn: “Ý kiến của anh em cũng nghe nghe nghe nghe mà.”
“Xì.” Lý Trác Vân xấu hổ hừ hừ.
Đột nhiên, anh hắt xì một cái.
Lệnh Mạn quan tâm: “Sao vậy, bị cảm sao?”
“Không sao đâu, chắc tại mặc ít quá thôi.” Lý Trác Vân hít mũi, kéo cao cổ áo lên: “Cảm giác lạnh hết cả cổ, chắc là bị gió lùa vào.”
Anh bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi Lệnh Mạn: “Em có biết đan khăn không?”
Lệnh Mạn gật đầu: “Có biết.”
Lý Trác Vân tiện thể yêu cầu: “Vậy khi nào rảnh em nhớ đan cho anh một cái.”
Chuyện nhỏ như con thỏ, Lệnh Mạn sảng khoái đồng ý: “Ok.”
***
Không lâu sau, đại học X bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông.
Đám sinh viên bắt đầu thu dọn hành lý để gửi về nhà.
Mấy ngày hôm nay nhân viên giao hàng hết sức bận rộn, họ bèn dứt khoát dựng một điểm lưu động ở dưới ký túc xá sinh viên, nhận đồ cân đồ ngay tại chỗ.
Còn có một cách khác để giải quyết đống quần áo.
Mỗi khi đến kỳ nghỉ dài hạn, trường học đều có hoạt động thu nhận quần áo, sinh viên có quần áo không dùng tới có thể quyên góp đến trạm thu nhận đồ cũ, làm vậy cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền vận chuyển.
Lúc dọn dẹp tủ quần áo Lý Trác Vân phát hiện ra mấy cái khăn quàng rất lâu rồi không sử dụng, anh nghĩ thầm Lệnh Mạn sắp tự tay đan khăn quàng cho mình rồi, còn giữ lại mấy thứ này làm gì cho chật tủ?
Mấy cái khăn này đều vẫn còn mới, vứt đi thì quá lãng phí, Lý Trác Vân bèn cùng Đại Bân mang đến trạm thu nhận đồ cũ.
Sinh viên trong trường đều tham dự nhiệt tình, chỉ trong một ngày trạm thu nhận đồ cũ đã đầy.
Buổi chiều ngày hôm đó, xe chở quần áo cũ chậm rãi dừng lại trước cổng của một công ty may mặc.
Lúc Kỷ Tâm Du đang phân loại đống quần áo cũ thì tìm thấy một cái khăn quàng cổ chất liệu thượng hạng.
Là hàng hiệu, kiểu dáng đơn giản màu xám tro, sờ qua vẫn còn rất mới.
Cũng không biết là khăn của ai, hàng tốt như vậy mà lại vứt đi.
Nhân lúc không có ai chú ý Kỷ Tâm Du bèn lẳng lặng giấu vào người.
Kỷ Trường Hoài đang bước vào thời kỳ trổ mã, hai năm nay vóc dáng cao lên không ít, năm nay không còn mặc vừa quần áo trước kia nữa, khi mặc toàn bị thừa ra cả một đoạn cánh tay với cẳng chân.
Đúng dịp thời tiết đang bắt đầu chuyển lạnh, Kỷ Tâm Du nghĩ cũng cần phải mua thêm quần áo mùa đông cho cậu ta.
***
Lệnh Mạn đã hứa sẽ đến trường đón Lý Trác Vân, hai người ở bên ngoài chơi một đêm, ngày hôm sau mới trở về thành phố A.
Vì thế Lý Trác Vân đã đặc biệt đặt một phòng khách sạn có không gian thật lãng mạn, giường thật lớn.
Vậy nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Anh bỗng nhớ đến chai DBR Lafite (*) sản xuất năm 2011 mà mình vừa mua mấy hôm trước.
(*) Domaines Baron de Rothschild (Lafite) hay DBR (Lafite) là một tập đoàn sản xuất rượu vang thượng hạng nổi tiếng tại Pháp.
Đến lúc đó anh và Lệnh Mạn cùng vui vẻ nằm trên giường, vừa uống rượu vừa…
Khụ khụ, thôi tạm thời đừng nhắc tới đoạn sau.
Con gái đều thích những điều lãng mạn, lúc Lệnh Mạn nhìn thấy căn phòng được trang trí công phu thì vô cùng hài lòng.
Cô lại chú ý tới chai rượu vang ở trên bàn, bèn cầm lên “woa” một tiếng. Không khỏi lừ mắt với Lý Trác Vân: “Anh lại tiêu tiền hoang phí.”
Lý Trác Vân cười cười.
Lệnh Mạn nhìn quanh một lượt, nói: “Đúng lúc lắm, tối nay mang đến uống ở bữa cơm.”
Lý Trác Vân hơi sửng sốt: “Bưa cơm nào?”
Lệnh Mạn giải thích: “Tối nay em mời giáo sư Trương và hiệu trưởng dùng cơm để cám ơn bọn họ, anh cũng đi cùng đi.”
Lý Trác Vân nhíu mày: “Đưa bạn trai hiện tại đi gặp bạn trai cũ?”
“…” Lời này khiến Lệnh Mạn xấu hổ: “Hai chuyện đâu liên quan gì với nhau, người khác giúp đỡ mình, mình mời người ta ăn bữa cơm, đây gọi là đối nhân xử thế.”
Lý thiếu gia không thèm quan tâm đến cái gọi là đối nhân xử thế: “Dù vậy anh cũng không đi.”
Lệnh Mạn hỏi: “Tại sao?”
Nguyên nhân của Lý Trác Vân rất đơn giản: “Không muốn ăn cơm cùng với bạn trai cũ của bạn gái anh.”
Lệnh Mạn có chút bất đắc dĩ, cố ý nói khích: “Sao anh nhỏ mọn như vậy chứ? Giáo sư Trương người ta còn không thèm so đo chuyện em từ hôn, vẫn nhiệt tình giúp đỡ anh cơ mà.”
“Đó là do anh ta không biết chuyện chúng ta yêu nhau.” Mặc kệ Lệnh Mạn nói gì cũng không lay chuyển được Lý Trác Vân.
Anh ngồi xuống ghế salon, trên mặt tràn đầy ghen tức và cố chấp: “Tóm lại là anh không đi, em thích thì tự đi một mình đi.”
Lệnh Mạn không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa: “Được, vậy anh ở nhà đợi em.”
Lý Trác Vân chỉ đang giận lẫy nên nói vậy, ai ngờ Lệnh Mạn đi thật.
Đã thế còn mang theo chai Lafite có giá 6 nghìn của anh…
Đi uống cùng với người khác.
Đệch!
***
Lý Trác Vân không cam lòng ở lại khách sạn một mình.
Tất nhiên anh cũng tuyệt đối không bao giờ thay đổi ý định để đi ăn cơm với Lệnh Mạn.
Làm cái việc nhàm chán đó thì chi bằng ra ngoài ăn liên hoan với câu lạc bộ còn hơn.
Cho nên rốt cuộc Lý Trác Vân theo Đại Bân đi ăn với mọi người trong câu lạc bộ.
Đại Bân thấy anh thì rất ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Từ trước đến nay có bao giờ thấy Lý Trác Vân chủ động tham gia các hoạt động của câu lạc bộ đâu?!
Lý Trác Vân chặn miệng hắn trước khi hắn kịp phun ra mấy câu hỏi: “Cậu cứ coi như tôi đến ăn chùa một bữa đi.”
Rất nhiều người biết được nguyên nhân tại sao Lâm Na bị đuổi việc, bây giờ những người đã từng nghi ngờ Lý Trác Vân trước kia cũng đều biết rõ chân tướng sự thật.
Lỗ Ngữ Băng nhìn thấy Lý Trác Vân đi vào gian phòng bao thì chủ động tiến lên nói chuyện với anh.
Lỗ Ngữ Băng mỉm cười: “Lý Trác Vân, với tư cách là một người bạn của cậu, trước đây tôi đã nói ra những lời không hay cho lắm, tôi muốn gửi đến cậu lời xin lỗi.”
Lý Trác Vân nhìn cô ấy, không lạnh không nóng “Ừ” một tiếng.
Lỗ Ngữ Băng kéo Kỷ Trường Hoài lại gần, nói tiếp: “Quả thực tôi không thể tưởng tượng nổi cô Anna lại có thể làm ra những chuyện như vậy, thế nhưng điều đó cũng chứng minh được rằng, những suy đoán trước đây của cậu về Kỷ Trường Hoài đều là đang hiểu lầm cậu ấy.”
Cô ấy mang hai ly rượu đến trước mặt hai người: “Tôi cảm thấy hai người có thể mời đối phương một ly rượu, hoá giải những chuyện đã qua.”
Lý Trác Vân và Kỷ Trường Hoài nhìn nhau, không ai cử động.
Cả hai lặng lẽ đối đầu với nhau, bầu không khí liền trở nên khác lạ.
Cuối cùng Kỷ Trường Hoài là người nhận lấy ly rượu trước, nâng ly uống cạn.
Mấy giây sau.
Lý Trác Vân cũng mặt không đổi sắc cầm lấy ly rượu, dứt khoát ngửa cổ uống cạn.
Lỗ Ngữ Băng nở nụ cười, lại hỏi Lý Trác Vân: “Cơ hội mà ba tôi đề cử kia, cậu đã cân nhắc chưa?”
Lý Trác Vân nói: “Còn đang suy nghĩ.”
Lỗ Ngữ Băng mím môi: “Thế hệ này chỉ có mình cậu là người có tư cách nhất, mau sớm trả lời ông ấy đi.”
Lý Trác Vân: “Ừ.”
***
Rất nhiều người trong bọn họ muốn bắt xe về nhà luôn trong đêm, vì vậy bữa liên hoan được giải tán trước mười giờ.
Lúc ra khỏi nhà hàng, cảm giác được nhiệt độ bên ngoài giảm đi mấy độ, cả đám lập tức mặc áo khoác, quàng khăn vào.
Bỗng dường như Đại Bân phát hiện ra điều gì đó, chỉ vào Kỷ Trường Hoài, cao giọng nói: “Ơ? Tiểu Kỷ, khăn quàng này của cậu giống hệt khăn của Lý Trác Vân.”
Hắn quay sang tìm Lý Trác Vân chứng thực: “Đúng không?”
Lý Trác Vân nhàn nhạt liếc mắt: “Ừ.”
Kỷ Trường Hoài đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn khăn quàng của mình, trầm mặc không nói.
Đây là thứ mà hai ngày trước Kỷ Tâm Du cầm về cho cậu ta, nói là quà mừng năm mới.
Nhưng bây giờ, cậu ta cũng không dám khẳng định.
Đại Bân lại hỏi Lý Trác Vân: “Nhưng tôi nhớ cậu đã vứt nó vào trạm thu nhận đồ cũ rồi mà?”
Mọi người đều quay sang nhìn Lý Trác Vân, bao gồm cả Kỷ Trường Hoài.
Lý Trác Vân hờ hững dời mắt, đi về phía trước: “Đâu có, cậu nhớ nhầm rồi.”
“Phải không? Rõ ràng là tôi vứt hộ cậu mà.” Đại Bân buồn bực gãi đầu, đuổi theo Lý Trác Vân: “Cũng có thể là tôi nhớ nhầm chăng…”
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều không mấy để tâm, nhanh chóng quên bẵng.
Sau khi tất cả tầm mắt rời khỏi người mình, Kỷ Trường Hoài bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
***
Trên đường về khách sạn, Lý Trác Vân cố ý đi thật chậm.
Hy vọng khi trở về phòng sẽ thấy Lệnh Mạn đang đợi anh mà không phải là anh đợi Lệnh Mạn.
Lý Trác Vân đậu xe ở bên dưới hầm để xe của khách sạn, sau đó liếc nhìn đồng hồ.
Mười rưỡi đêm.
Đủ muộn rồi chứ?
Thế nhưng khi Lý Trác Vân mang theo tâm trạng đầy mong mỏi đẩy cửa vào phòng thì vẫn thấy bốn phía tối đen, không có một bóng người.
Sắc mặt anh lập tức đen theo.
Mười rưỡi rồi mà Lệnh Mạn vẫn chưa trở lại.
Một cú điện thoại cũng không có.
A a.
Ăn bữa cơm này với bạn trai cũ xem ra rất vui vẻ thoải mái nhỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.