Biên tập: B3
Hai ngày nay mệt mỏi quá độ, dường như thắt lưng của Lệnh Mạn lại đang có dấu hiệu tái phát.
Buổi tối, cô và Lý Trác Vân trông trước nửa đêm, sau nửa đêm là hai người cháu khác tới đổi ca.
Ra khỏi linh đường, Lý Trác Vân đưa Lệnh Mạn đi nghỉ ngơi, tìm một cái chăn mỏng khoác lên vai cô.
Lệnh Mạn chậm chạp ngồi xuống nhưng bỗng hơi khựng lại giữa không trung, khẽ xoay xoay thắt lưng, vẻ mặt chịu đựng.
"Sao vậy?" Lý Trác Vân ân cần quan tâm: "Thắt lưng lại có vấn đề sao?"
Lệnh Mạn nhịn đau, lắc đầu: "Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Trước đó trong quá trình quay video phải chạy suốt từ Nam ra Bắc, thắt lưng cũng đã xuất hiện triệu chứng tương tự. Lúc ấy Lệnh Mạn chỉ nghĩ chắc do thời tiết lạnh, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đến viện cắt mấy thang thuốc bắc.
Lệnh Mạn tựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm hờ, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Lý Trác Vân để ý thấy cô cứ nhích tới nhích lui thì quay sang nhìn cô chăm chú, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào.
"Đừng quá khổ sở..." Anh vụng về nói.
Lệnh Mạn không lên tiếng đáp lại, mở mắt nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới khẽ thở dài: "Lý Trác Vân, em rất sợ."
"Sợ cái gì?" Lý Trác Vân hỏi.
"Sợ già đi, sợ những người xung quanh dần dần rời xa em."
Lý Trác Vân nói: "Già đi không có gì đáng sợ, chưa làm được gì mà đã già đi mới đáng sợ."
"Chưa làm được gì..." Lệnh Mạn nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/1840678/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.