Biên tập: B3
Mặc dù ngồi trong phòng nhưng Lệnh Mạn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở dưới lầu.
Tiếc là căn nhà này thực sự cách âm quá tốt, thế nên cô chỉ có thể nghe được tiếng đối thoại đứt quãng.
Tiếng mẹ Trương: “Tại sao con không chịu kiểm tra sức khoẻ trước kết hôn? Nếu như lại giẫm phải vết xe đổ thì làm thế nào?”
Giáo sư Trương trả lời: “Bây giờ đối với con mà nói thì việc kiểm tra sức khoẻ trước kết hôn không hề quan trọng, con không muốn lại phải trải qua thêm một lần mất đi.”
“…”
Nội dung đằng sau Lệnh Mạn không tài nào nghe rõ, mãi đến khi cô lại có thể nghe rõ thì chủ đề đã chuyển qua việc phát thiệp mời.
Mẹ Trương: “Tại sao con còn gửi thiệp mời cho cô ta?”
Giáo sư Trương: “Tại sao không thể?”
Mẹ Trương: “Họ hàng đều biết cô ta, nhỡ đâu đến lúc đó xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
Giáo sư Trương: “Bây giờ mối quan hệ của chúng con chỉ là bạn bè.”
Mẹ Trương: “Tóm lại thân phận của cô ta không thích hợp để xuất hiện ở nơi đó!”
Giáo sư Trương: “Năm đó là chúng ta có lỗi với cô ấy…”
Sau đó âm lượng lại giảm xuống, Lệnh Mạn cố gắng hết sức vểnh tai lên nghe ngóng và suy đoán, nhưng cũng không thể hiểu được rốt cuộc thì bọn họ đang tranh cãi chuyện gì.
Chờ đến lúc ba Trương mẹ Trương rời đi, giáo sư Trương mới lên lầu gọi Lệnh Mạn.
“Xin lỗi vì đã khiến em phải chờ lâu như vậy, đến ăn cơm cũng không yên.” Anh ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/1840671/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.