Biên tập: B3
Đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa.
Đây là suy nghĩ của Lệnh Mạn sau khi nhìn thấy Liên Tĩnh.
Cậu thanh niên to xác không sợ trời không sợ đất trong trí nhớ của cô ngày nào, hôm nay trở về đã thành một người đàn ông chín chắn thành thục, trở thành một chàng trai ưu tú giàu có mà bao nhiêu người con gái muốn lấy làm chồng.
Một thân âu phục áo sơ mi phẳng phiu, cà vạt cũng thắt tỉ mỉ cẩn thận.
Lần đầu tiên nhìn hắn ăn mặc như thế cô chỉ cảm thấy không quen, đến hiện giờ thì lại cảm thấy rất hoà hợp, có lẽ cách giải thích tốt nhất cho việc này chính là do thời gian đã trôi qua quá lâu rồi.
Ngay cả dáng vẻ khi uống cà phê của hắn, cũng dường như là một người hoàn toàn khác so với cái người tuỳ tiện trước kia.
Liên Tĩnh mỉm cười, lúc hắn cười thì đôi mắt híp lại: “Sao cứ nhìn anh mãi làm gì?”
Lệnh Mạn không khỏi cảm thán: “Chính là cảm thấy, những năm này anh đã thay đổi rất nhiều.”
“Vậy sao?” Liên Tĩnh không cho là đúng: “Thật ra thì người thay đổi nhiều nhất trong chúng ta chính là em.”
“Em?”
Lệnh Mạn nghe thấy những lời này thì cũng không truy hỏi, chỉ cười cho qua.
Liên Tĩnh nói với Lệnh Mạn, lần này hắn trở về nước là để bàn bạc một dự án hợp tác với công ty của tập đoàn Nhất Thiên, nếu như thành công, tài sản của Liên Tĩnh có thể lên đến vài trăm triệu.
Đây rõ ràng là một tin rất vui.
Nhưng không hiểu sao khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145232/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.