*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: B3
Sau 6 giờ chiều xe du lịch sẽ không đưa đón hành khách nữa, Lệnh Mạn và Lý Trác Vân chỉ có thể đi bộ lên núi.
Đỉnh núi là nơi duy nhất có đài ngắm sao, đứng trên đài ngắm sao có thể ngắm toàn bộ quang cảnh xung quanh, tầm nhìn rộng rãi, là một nơi rất tốt cho việc nhìn xa, nhưng bởi vì đường lên đỉnh núi quá gập ghềnh khó đi, nên có rất ít du khách lui tới.
Mục tiêu cuối cùng của Lý Trác Vân chính là đài ngắm sao.
Lệnh Mạn khổ không thể tả, trên người phải vác đống dụng cụ chụp hình và kính thiên văn, lại còn có thêm hai chiếc ghế xếp, tổng cộng cũng phải đến gần hai mươi cân (= 10 kg),Lý Trác Vân thực sự coi cô là người hầu để sai bảo.
Chính anh thì thong dong tự tại, bước chân vững vàng khoẻ mạnh đi ở đằng trước, không để ý chút nào đến người chị là cô.
Leo mệt đến chết đi sống lại mất gần một tiếng rưỡi, rốt cuộc thì bọn họ cũng đến được đài ngắm sao.
Lệnh Mạn thả đống đồ nặng trĩu trên lưng xuống, chỉ cảm thấy hông đau đến mức không thể đứng thẳng dậy.
Lý Trác Vân không buồn quản cô, chỉ vùi đầu vào công việc của mình.
Anh chọn một vị trí có tầm quan sát cao nhất, bắt đầu lắp ráp giá đỡ ba chân và chiếc kính thiên văn.
Lệnh Mạn nhìn sang chỗ anh, ánh sáng xung quanh mờ ảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145229/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.