Buổi trưa, bốn người tiêu thụ hết bánh quy khô và nước mà Tả Huyền mang theo, nghỉ ngơi thêm mười phút rồi mới tiếp tục đi xuống.
Đường núi rất dài, Hàn Thanh đột nhiên nói: “Nếu như đây là một con đường tắt dẫn chúng ta ra ngoài, há chẳng phải rất xui xẻo hay sao?”
Tả Huyền có ý chỉ ra: “So với việc ra khỏi núi Thanh Tuyền này, không bằng lo lắng chúng ta có thể để lạc mất thành viên nào hay không.”
Thực tế, Lâm Hiểu Liên đã không chịu nổi nữa rồi, thể lực nam nữ vốn đã chênh lệch, nói chi cô vẫn luôn trong trạng thái lo âu sợ hãi, may nhờ bình thường cô chăm chỉ chạy việc vặt trong công ty nên mới có thể đủ sức đi theo mấy tên đàn ông cuốc bộ từ sáng đến trưa.
Hàn Thanh quay đầu liếc thấy Lâm Hiểu Liên môi trắng bệch, mồ hôi túa đầu đầu, gã mới không nhịn được cau mày: “Không thì cô đợi ở đây đi, bọn tôi sẽ quay lại đón cô?”
“Không không không,” Lâm Hiểu Liên thở hồng hộc rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi còn có thể đi được.”
Lại đi thêm một lúc nữa, trên cây cỏ bắt đầu xuất hiện vết máu, hơn nữa càng đi về phía trước thì càng thấy nhiều, Mộc Từ bỗng nhác thấy cái bóng bèn nhanh nhẹn kéo Lâm Hiểu Liên về phía sau: “Trong bụi cỏ có gì đó!”
Tả Huyền cũng lui về sau mấy bước, tốt bụng nhắc nhở, “Cẩn thận có rắn, dính độc rắn còn hơn bị chó cắn, bị cắn thật cũng không có huyết thanh để mà chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ga-xin-nop-mang/2446698/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.