Cả hai vào phòng Marc, bé út đang nằm trong góc, quậy mệt nên đã lăn ra ngủ. Còn Marc lại trùm chăn.
Vivian nhìn đống chăn to đùng, nói nhỏ với Viêm Khải, “Có tám nguyên nhân khiến người ta im lặng hoặc nói dối!... Trường hợp này, có thể là vì sợ hoặc để bảo vệ ai đó.”
Viêm Khải nói giọng đều đều, “Sợ cái gì mà ở trong nhà, bên gia đình rồi mà vẫn không có cảm giác an toàn chứ?”
“Viêm Khải, thực ra chúng ta có thể làm cách khác. Cậu có biết có đến mười sáu cách để tra khảo mà vẫn hợp pháp không?”
Viêm Khải giật mình, vội nhìn sang Marc. Đến bó tay với Vivian, lỡ thằng bé hiểu nhầm thì sao? “Thế cậu nghĩ chúng ta có thể làm thế không?”
“Phải.” Vivian nghiêm túc nghĩ ngợi, “Ý tớ là ở đây thì không tiện làm thế, cậu ta ở chỗ chúng ta thì tốt rồi… Á!” Vivian chưa kịp nói hết câu thì bị Viêm Khải tóm lấy ki đầu.
Đang vật lộn thì lại có tiếng gõ cửa, hai người vội nghiêm chỉnh lại. Là Cécile đi vào, mang một khay đầy ắp đồ ăn cho Marc. Cécile bế Tim lên, nhẹ nhàng muốn lay tỉnh bé, rồi bảo Viêm Khải và Vivian ra vườn ăn trưa.
Mọi người ngồi quanh một chiếc bàn trải khăn trắng dưới tán cây trong vườn, cùng ăn bữa trưa kiểu Pháp với đủ các giai đoạn. Ông Guillaume kể chuyện cho mọi người nghe, ông có hơi bảo thủ nhưng lại rất hiếu khách. Vivian và Viêm Khải cũng đổi cách xưng hô thân mật hơn với Cécile vì lo ông Guillaume
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-eiffel-va-cung-nang-ly-champagne/2460326/quyen-4-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.