Vivian ngủ say vì tác dụng của thuốc. Đến giữa trưa thì bị đánh thức bởi mùi tía tô thơm nức mũi. Bụng sôi lên ùng ục, vừa nhỏm dậy thì thấy Viêm Khải đứng ngay cạnh giường.
“Oa.” Vivian cầm ngay lấy cái thìa, “Cháo bí đỏ và tía tô. Cậu kiếm tía tô ở đâu ra hay vậy?”
“… Bác chủ nhà chia cho đó.” Viêm Khải đặt tô cháo to lên một cái đĩa, rồi tự tay bưng thay cho bàn ăn, để Vivian vẫn ngồi thoải mái trên giường. “Bác ấy kiếm được một đống lớn rồi không biết bảo quản thế nào nên chia cho mỗi hộ một ít.”
Vivian thổi cháo phù phù, có vẻ như đã tìm lại được vị giác, ăn rất ngon miệng.
“À. Nãy Matthew có liên lạc.”
“Nhiệm vụ mới sao? Sao lại liên lạc khi không có tớ chứ? Tớ sắp khỏi bịnh rồi nè.” Vivian đang thổi phù phù, ăn thêm một miếng rồi ngẩng đầu nhìn Viêm Khải, “Hửm? Sao không nói?”
Viêm Khải cười, “Thấy cậu ăn ngon quá. Chắc tí tớ cũng làm một bát. Không phải nhiệm vụ đâu. Anh ấy có thông báo về chương trình huấn luyện ảo mới, và một vài trang thiết bị chúng ta có thể được nhận thêm.”
Vivian cảm thấy bệnh như sắp khỏi đến nơi vì nghe được nhận thêm trang thiết bị, nuốt thêm một miếng cháo, Vivian lại nhìn sang Viêm Khải, “Có phải tớ ngủ đến đầu óc hồ đồ rồi không? Sao cứ có cảm giác hôm nay cậu nói chuyện hơi ngập ngừng nhá. Hay là, cậu nói chuyện ngập ngừng thật hả?”
Viêm Khải dí đầu Vivian, “Một là cậu hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-eiffel-va-cung-nang-ly-champagne/2460318/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.