Chương trước
Chương sau
Tùy theo phạm vi tuần tra của Hắc Lân thiết kỵ được mở rộng, cùng với tần suất tuần tra ngày càng cao.
Sự hiện hữu của Hắc Lân thành tại xung quanh nơi đây, đã dần hiện rõ trong mắt của các đoàn thể lưu dân.
Nhưng đa phần bọn hắn, đều có tương tự với Tô Nguyên một đám người trước kia ứng đối thái độ.
Nhất thời không dám mạo hiểm tiến vào nương nhờ, chỉ có tại nơi xa âm thầm quan sát lấy mà thôi.
Đối với chuyện này, Nham Kiều cũng không có đi nhiều quan tâm.
Hiện tại số lượng lĩnh dân của Hắc Lân thành đã đầy đủ cho hắn đi làm rất nhiều chuyện, không cần động can qua mà chủ động mời chào.
Cho dù là xây dựng bến tàu công tác ưu tiên, hay là hằng ngày canh tác ngoại thành rộng lớn thổ địa cùng chăm sóc rộng lớn vô cùng vườn thú...lĩnh dân phù hợp số lượng đều đã đầy đủ!
"Lại có người mới...cũng là một đám may mắn gia hỏa, giống với chúng ta đều may mắn tìm được nơi này tốt thành trì!"
"Đúng thế...ta thật lâu như vậy mới được liên tục ăn vào no bụng, nơi đây thành chủ đại nhân thật sự là người quá tốt mà!"
"Tê...đây là phải chịu đói bao nhiêu lâu nha, các nàng đều kém một chút không còn nhận ra hình người!"
"So với chúng ta trước kia còn muốn thê thảm a...đều là còn da bọc xương, lúc đi đường đều đi không vững!"
"Thật nhiều hài nhi...đáng thương, hiện tại đến được Hắc Lân thành xem như đã an ổn rồi!"
"..."
Nhìn xem lại có người mới lưu dân đi vào cổng thành bên trong, đang làm việc gần đó một chút lĩnh dân âm thầm nghị luận lấy.
Trong mắt đều là đồng cảm cùng cảm khái thế giới này nguy hiểm.
"Lần này lưu dân thật sự có một chút thê thảm!"
"Chỉ có một chút phụ nhân cùng nhỏ tuổi nữ hài nhi...nhóm người này hẳn là từng gặp phải khấu tặc đoàn công kích!"
Trên tường thành, Lý Tuệ lúc này đang nhìn xem có gần hai mươi đạo thân ảnh yếu ớt kia tiến vào thành bên trong.
Nàng nhất thời có chút nhịn không được, trầm giọng mà nhíu lại mày ngọc nhẹ nói.
"Hẳn là gặp phải khấu tặc đoàn không nghi ngờ...nếu là gặp phải ma thú công kích, kia những cái này phụ nhân đều chạy không thoát!"
Tô Ngọc Hoa cũng nhíu mày ngọc mà nhìn xem bên dưới vô cùng thê lương cảnh tượng, trong ánh mắt mỹ lệ lóe lên từng tia sát ý mà nói thầm.
Khấu tặc đoàn rất thường tấn công những đoàn đội lưu dân, đương nhiên không phải vì cướp đoạt lấy một chút tài nguyên kia...mà là chuyên môn bắt lấy các nam nhân cùng thiếu niên hài tử!
Khấu tặc mục đích chính chỉ vì nhận thêm được nhiều nhân thủ hơn...từ đó tìm cách nhanh chóng tăng cường thực lực cho bản thân khấu tặc đoàn, sau đó là hướng về các thành trấn mà đánh cướp.
Còn về phụ nhân cùng nữ hài nhi, đó chỉ là tăng thêm gánh vác khi bọn hắn di chuyển giữ các nơi.
Cho nên các khấu tặc đoàn khi đánh cướp lưu dân, bọn hắn thường không quá chú tâm vào những cái này đói khát nhiều ngày mà lộ ra xấu xí nữ nhân.
Bọn hắn mơ tưởng...luôn là những đại thành trì bên trong quyền quý tiểu thứ khuê các, thậm chí là các quý tộc công chúa dạng này nữ nhân!
Tô Ngọc Hoa cùng Tô gia mang theo thôn dân tại hoang vu sinh tồn có hơn hai năm, trước kia đương nhiên cũng từng gặp qua không ít khấu tặc đoàn công kích...nhưng tất cả đều bị các nàng đánh lui hoặc toàn bộ chém giết.
Đối với khấu tặc đoàn bên trong những ác ôn mất hết nhân tính này...Tô Ngọc Hoa từ nội tâm là vô cùng chán ghét cùng căm hận.
Nàng thường là bắt gặp một tên thì ra sức chém giết hết một tên...xưa nay đều không bao giờ lưu lại người sống, tránh để lại hậu hoạn về sau cho thân nhân của mình cùng thôn dân.
Tô Ngọc Hoa bản thân tuy là nữ nhi, nhưng nàng lại chưa bao giờ có chuyện lộ ra mềm yếu cùng nhân từ không đáng có một mặt!
So với rất nhiều nam nhân võ giả...nàng càng lộ ra sát phạt quả đoán cùng suy nghĩ chu toàn hơn khi làm việc.
Từ đó mới được Tô gia trên dưới xưng là kỳ nữ nhiều năm của gia tộc....được Tô Nguyên lão gia tử đặt vào rất lớn kỳ vọng.
Thông minh tài trí, làm việc luôn suy nghĩ chu toàn, ra tay dứt khoát cùng quyết đoán, thiên phú về võ đạo càng hoàn mỹ...
Đây chính là Tô Ngọc Hoa mang theo bên mình quang hoàn.
"..."
Thiếu nữ Uyển Tình lúc này lại bất ngờ không có nói chuyện cùng Lý Tuệ hai người.
Nàng ánh mắt dưới Hắc Lân mặt nạ đang mang theo nghi ngờ...rất chăm chú mà nhìn xem bên dưới một nhóm gầy yếu phụ nhân kia!
Bởi vì tại nơi đó nhóm người bên trong...nàng tựa như nhìn thấy được hai đạo thân ảnh có chút quen thuộc đối với mình!
Chú ý tới Uyển Tình có chút khác lạ ánh mắt, nhất thời lại nhớ đến chuyện của nàng trước kia thất lạc thân nhân.
Lý Tuệ nhíu mày nói "Cùng nhau xuống dưới xem xét!"
...
Bên dưới cổng thành rộng lớn nguy nga, hiện tại nhóm lưu dân gầy gò này đang khẩn trương cùng có chút bất an mà đứng tại đó...ánh mắt lại không dừng được nhìn loạn khắp nơi cảnh tượng.
Chỉ khi nhìn đến nơi đây các lĩnh dân đều có khuôn mặt hồng hào cùng vui vẻ, thân thể cũng vô cùng khỏe mạnh...đến lúc này các phụ nhân mới âm thầm nhẹ thở dài một hơi.
Tử Lam nhíu lại mày ngọc...nhìn xem gầy gò đến chỉ còn da bọc xương một đám phụ nhân cùng nhỏ tuổi hài nhi.
Nàng trong mắt hiện lên đồng cảm cùng đau lòng mà vội đứng ra, thanh âm vô cùng ôn hòa nói "Mọi người trước hết ăn một chút màn thầu...chuyện kế tiếp ta sẽ vì các ngươi giải thích sau!"
Nói xong, nàng cùng Tô gia một nữ đệ tử cũng lấy ra bên cạnh chuẩn bị từ trước màn thầu cùng mát mẻ nước uống.
Rất cẩn thận đặt tại một nhóm lưu dân này trước mặt.
Đây là phủ thành chủ chuẩn bị từ trước lương thực...chỉ vì đề phòng một chút quá đói bụng lưu dân tiến đến, có thể giúp bọn hắn cầm cự một hơi mà không bị chết đói tại cổng thành nơi này.
"Đây...đây là cho chúng ta thật sao?"
Nhìn xem trước mắt từ trắng nõn tinh bột mì làm thành mê người màn thầu, một cái phụ nhân đang cẩn thận ôm lấy hài tử trong ngực có chút không tin được...thanh âm lộ ra nghi ngờ mà run giọng hỏi lấy.
Nhưng ánh mắt của nàng cùng xung quanh người còn lại...tất cả đều không dời đi được cái này mềm mại thức ăn, tựa như nhìn lấy thế gian trân quý nhất sự vật đồng dạng.
Các nàng thậm chí đã không khống chế được bản thân...rất thèm khát mà âm thầm nuốt lấy một ngụm nước bọt.
"Ân...nhanh ăn vào đi, nếu không các ngươi đều sẽ chết đói mất!"
Tử Lam thiếu nữ đem mềm mại màn thầu đẩy đến phía trước một chút, nghiêm mặt mà chăm chú gật đầu xác nhận...thanh âm lộ ra vô cùng đáng tin cậy.
"Đây là thành chủ đại nhân ban ân...nhanh ăn đi!"
Tô gia nữ đệ tử kia cũng vội vàng nhắc nhở lấy, thanh âm mang theo một chút đau lòng cùng thê lương.
"Đa tạ...đa tạ chư vị đại nhân!"
"Đa tạ...hai vị!"
"Cho ta...cho ta một cái..."
"Con...cho con ta một phần...con ta đã sắp không chịu được!"
"..."
Theo Tử Lam hai người vừa dứt lời, các phụ nhân lưu dân này cũng đã không nhịn được bước nhanh đến...gắt gao mà bắt lấy đặt trên bàn rất nhiều màn thầu cùng thanh thủy.
Có phụ nhân vội vàng đem màn thầu tựa như sơn hào hải vị mà ngấu nghiến ăn lấy...mà cũng có người trước hết đưa cho hài tử trong ngực của mình, rồi sau đó mới bắt đầu nhanh chóng ăn vào!
Một bên nhanh chóng ăn vào màn thầu...một bên các nàng không quên liên tục uống lấy thanh thủy.
Trong miệng còn chưa nuốt xuống, nhưng trên tay các nàng cũng không ngừng bắt lấy mới màn thầu.
Các nàng đã rất lâu chưa ăn vào cái gì...thật sự đã rất đói...rất đói rồi!
Cơ thể của các nàng hiện tại đã quá mức yếu nhược.
Nếu không được Hắc Lân thiết kỵ kịp thời tìm thấy tại ngoài rìa sâm lâm, các nàng rất có khả năng sẽ chết đói tại đó...hoặc là trực tiếp làm mồi cho ma thú tại xung quanh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.