Chương trước
Chương sau
Đó là dù cho cả thế giới này đều cùng Nham Kiều đứng ở mặt đối lập...như vậy các nàng cũng sẽ mãi mãi đứng ở bên cạnh hắn, ôn nhu ôm lấy hắn mà cùng nhau tan biến tại thế giới này.
Các Nữ Vệ đều đã là như vậy...cái kia hết mực mà đem trái tim của mình yêu lấy Nham Kiều các nàng Tiểu Tuyết, Đường Dĩnh cùng Thanh Lân...đó là càng không cần nói đến rồi!
"..."
Suy nghĩ đến quá khứ một chút chuyện khắc sâu, Tiểu Tuyết cơ thể yểu điệu càng thêm mềm nhũn ngã tại Nham Kiều trong ngực.
Lúc này nàng chỉ hận không thể hòa làm một thể cùng với Nham Kiều mà thôi.
Khi xưa, ngay cả bản thân của nàng cũng là kém một chút có kết cục thê thảm...nếu Nham Kiều không có đúng lúc ra tay cứu nàng, như vậy Tiểu Tuyết thật sự không dám nghĩ mình hiện tại phải đối mặt với tình cảnh gì!
Hiện tại có được cuộc sống an toàn cùng thời gian bình yên bên cạnh người mà mình yêu...điều này thật sự làm cho Tiểu Tuyết rất là hưởng thụ cùng trân quý lấy cuộc sống hiện tại!
Tựa như giờ phút này vậy...nàng được im lặng rúc tại lồng ngực rộng lớn của Nham Kiều bên trong...mà đây cũng là nàng thích nhất công việc hằng ngày đâu.
"Ân...thời gian qua thật nhanh, nhưng may mắn là thời gian đó đều là chúng ta bên cạnh nhau thời gian!"
Nham Kiều cúi đầu nhìn xem tiểu kiều thê khuynh thành trong ngực, thanh âm mang theo ý cười nói.
Tuy quá khứ liên tục phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm...nhưng hắn cùng Tiểu Tuyết các nàng lại chưa từng rời nhau dù chỉ là một một bước, đều là đồng cam cộng khổ mà vượt qua tất cả khó khăn đó.
Nham Kiều may mắn được đi đến thế giới loạn lạc này, lại dưới cơ duyên thu được Hệ Thống trợ giúp...nhưng hắn lại chưa từng thật sự muốn xưng vương xưng bá hay làm vua cái gì.
Ngay từ ban đầu...hắn muốn chỉ là có một cuộc sống yên ổn, muốn được yên lặng bồi bạn bên cạnh những cái này yêu hắn nữ nhân.
Nhưng ở một thế giới loạn lạc ở khắp nơi này...muốn sống được một cuộc sống như vậy, chuyện cần làm lại là có được một phương cương thổ...cần phải nắm lấy tất cả sức mạnh vào trong tay mình!
Cho nên Nham Kiều mới đi đến một bước hôm nay...để cho các nàng được cuộc sống như thế này.
"..."
Cảm nhận được Nham Kiều hữu lực cánh tay đem cơ thể non mềm của mình gắt gao cho ôm lấy...Tiểu Tuyết khóe miệng cũng hiện lên tuyệt mỹ nụ cười, nàng nhu mì nói nhỏ:
"Ân...về sau cũng phải là như vậy chứ, bọn thiếp cùng chàng sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau để vượt qua tất cả!"
"Tựa như trước kia...chúng ta mới bắt đầu cuộc hành trình!"
Nham Kiều nhìn xem kiều thê nói ra lời tâm tình cùng kiên định ánh mắt...hắn nhất thời có chút thất thần...sau đó là nhịn không được mà cúi người hôn lấy một ngụm trên khuôn mặt trắng nõn kia.
Da thịt của Tiểu Tuyết thật sự rất non mịn, phía trên lại còn tỏa ra nhàn nhạt hương thơm mê người...tựa như một khối mỹ ngọc đồng dạng trạm khắc tạo thành, Nham Kiều lúc này quả thật có chút nghiện mà chăm chú thưởng thức lấy!
Đối với Nham Kiều yêu thương cử động...Tiểu Tuyết xưa nay đều rất là hưởng thụ, nàng thuận theo mà híp lại mỹ mâu...thần sắc hưởng thụ mà cảm nhận lấy nụ hôn ấm áp trên khuôn mặt của mình.
"Chủ nhân...ngươi còn nhớ rõ chúng ta lần đầu gặp nhau phát sinh chuyện gì sao?"
Qua thật lâu hưởng thụ yêu thương, Tiểu Tuyết khóe miệng đột nhiên câu lên một nụ cười mà nhẹ giọng nói lấy.
Nghe đến chuyện này, Nham Kiều khuôn mặt lập tức có một chút buồn bực cùng bất đắc dĩ, hắn hơi cười khổ mà ôm nàng vòng eo cười nói:
"Khi đó nàng kém một chút đem ta cho đánh chết rồi...đến hiện tại nhớ lại còn có một chút cảm giác đau đâu!"
Đừng xem tiểu kiều thê này hiện tại mềm yếu tựa như thu thủy mà rúc vào lòng của hắn...nhưng trước kia nàng là một cái từ đầu đến đuôi thiết huyết nương tử đâu, lại còn là cực độ chán ghét người xa lạ!
Nham Kiều cũng là ăn qua không ít đau khổ, chịu không ít giày vò mới đem nàng một trái tim cho bắt lấy...càng thành công cưới được nàng!
"Hừ...đáng đời chủ nhân ngươi...ai đời vừa mới gặp mặt thì đã làm ra để thiếp hiểu lầm hành vi!"
Tiểu Tuyết bàn tay ngọc ôn nhu vuốt ve lấy Nham Kiều bàn tay to lớn đang đặt tại bụng mềm của mình, nàng nghe vậy thì nhất thời có chút thú vị mà cười khúc khích nói.
Quá khứ của nàng cùng hắn, đó thật sự là rất nhiều câu chuyện thú vị tập hợp mà tạo thành.
Không có những cái kia éo le cùng đau đớn cẩu huyết kịch bản, tất cả chỉ là vui vẻ cùng hạnh phúc bên nhau.
Nhẹ ngửi lấy hương thơm mê người trên cơ thể của kiều thê, Nham Kiều đột nhiên tại bên tai nàng nói nhỏ.
"Không thể úy khuất như vậy được...đêm nay ta phải lấy lại công đạo cho chính mình mới được!"
Tiểu Tuyết cơ thể vô cùng cao gầy, mềm mại lại yểu điệu thướt tha...nhưng bên cạnh đó cũng không kém phần kiều mị uyển chuyển mê người!
Ôm lấy nàng toàn thân vào trong ngực...đó thật sự chính là một loại hưởng thụ xa hoa nhất mà Nham Kiều từng nhận được.
Dù đã ở bên nhau một thời gian không hề ngắn...nhưng Nham Kiều vẫn cứ bị nàng mê người cơ thể cho quyến rũ đến không được.
Tiểu Tuyết vừa nghe đến một câu này, khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của nàng cũng nháy mắt đỏ lên.
Nàng trợn lấy mỹ mâu kiều diễm...vô cùng ướt át mà giận trách "Chủ nhân nói...thật giống như là từng bỏ qua cho bọn thiếp một đêm nào vậy?"
Nói đến đây, trong lòng của Tiểu Tuyết cũng có chút buồn bực cùng sinh ra hiếu kỳ nồng đậm.
Nham Kiều bản thân thường ngày chỉ có hơi rèn luyện bình thường mà thôi...hoàn toàn không tính là một tên võ giả.
Nhưng hắn trong hai năm này...hằng đêm đều là biểu hiện cường đại đến mức lạ thượng!
Lúc nào cũng có thể đem nàng...thậm chí là Đường Dĩnh cùng Thanh Lân các nàng, cùng một lúc cho giày vò đến mức toàn thân bất lực.
Lúc nào cũng là các nàng trước hết mềm nhũn cơ thể, vô cùng đáng thương mà thảm hề hề cầu xin tha thứ mới được Nham Kiều bỏ qua...phải biết các nàng thế nhưng đều là chân chính võ giả đó nha!
Điều đáng nói hơn chính là...sau những đêm hoan ái như vậy, nhưng Nham Kiều lúc nào cũng có thể thanh thần khí sảng mà thức dậy...thậm chí còn không ít lần lôi kéo các nàng rèn luyện thêm một buổi sáng thời gian đâu.
Đây đơn giản là không theo lẽ thường!
Tiểu Tuyết bản thân từng rất hiếu kỳ muốn hỏi lấy hắn...nhưng lại vì ngại ngùng mà đành từ bỏ.
Dù sao thì...Nham Kiều phương diện kia cường đại như vậy...hằng đêm hưởng thụ thế nhưng là các nàng nha.
Tiểu Tuyết cùng Đường Dĩnh các nàng, cũng không cần quá mức đi chăm chú nguyên nhân rồi!
Nếu Nham Kiều biết được nàng nghi hoặc trong lòng vấn đề...hắn nhất định sẽ nói một câu: Thiên phú chính là nghịch thiên đến như vậy!
Hiển nhiên Nham Kiều không biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn nhẹ cắn lấy bên tai của kiều thê mà thì thầm nói "Đó là do nàng quá mê người rồi...hiện tại quay lại trách vi phu hay sao?"
Tiểu Tuyết nhẹ giọng hừ lấy, tựa như tức giận mà nũng nịu bấm lấy Nham Kiều cánh tay một chút.
Nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng, tất cả đều là mãn nguyện ý cười cùng ngọt lịm nhu tình.
"..."
Đang lúc hai người yên bình mà ôm lấy nhau...cùng nhau ngắm nhìn lấy lãnh địa rộng lớn của chính mình lúc!
"Chủ nhân là ở đây nha...các ngươi thật sự biết hưởng thụ đâu!"
Đường Dĩnh lúc này cũng từ bên trong phòng đi ra phía ngoài ban công, có chút thú vị mỉm cười nhìn xem hai người mà nói.
"Chúng ta bận bịu làm bữa sáng...các ngươi lại ở đây mật mật quấn lấy nhau, thật sự không coi ai ra gì mà!"
Thanh Lân trên thân hiện tại là thanh y váy mềm, nàng mềm mại tựa ở trên tường mà nũng nịu bất mãn.
Chỉ có Hồng Yến cái này mới thay đổi thân phận phụ nhân là im lặng đi đến Nham Kiều một bên khác, tay ngọc vô cùng nhu mì vì hắn sửa sang lấy đã bị gió thổi mà rối loạn mái tóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.