Phủ thành chủ nguy nga hùng vĩ bên trong, mà thời gian cũng quay trở lại trước kia hai canh giờ! Nham Kiều lúc này vẫn như thường lệ ngồi ở bên trong thư phòng, thần sắc nhàn nhã cùng hài lòng mà cùng Tiểu Tuyết, Thanh Lân các nàng hoàn thành sự vụ của Hắc Lân thành trong một ngày. Đường Dĩnh lúc này không có ở đây, nguyên nhân cũng vì tiểu yêu tinh này đã mang theo rất nhiều Nữ Vệ tiến đến vườn thú bên ngoài quan sát tình hình. Nàng đương nhiên cũng sẽ thuận tiện mang theo mê người mỹ phụ Hồng Yến, quay về phủ thành chủ ăn tối! Nham Kiều bình thường sinh hoạt đều là như vậy yên lặng tiến đến, nếu như không có sự tình quan trọng cần thiết để mình đích thân ra mặt...Nham Kiều xưa nay cũng rất lười đi ra bên ngoài. Hắn chỉ muốn lười biếng như thế này, yên ổn mà ôm lấy nữ nhân mê người của mình mà thôi. Nham Kiều cố gắng để tạo dựng một cơ ngơi như hiện tại, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì về sau...có thể được tiêu diêu tự tại như thế này! Thê tử Tiểu Tuyết tính cách cũng là như vậy, nàng cùng bản thân Nham Kiều có rất nhiều điểm tương tự! Bởi vì quá khứ đáng buồn nguyên nhân, Tiểu Tuyết những lúc bình thường càng thêm yêu thích ở bên cạnh cùng với hắn. Cho nên hai người thường thường cũng là an ổn ôm nhau bên trong thư phòng, thậm chí có lúc cả một ngày đều chỉ quanh quẩn bên trong thư phòng cùng phòng ngủ. Tại hai nơi ấm áp này...Nham Kiều đương nhiên chỉ muốn thật tốt cảm nhận độ ấm tại nơi sâu nhất của nàng mà thôi! Nhờ có hệ thống đặc hữu công năng đính kèm theo, Nham Kiều có thể thông qua Hắc Lân quân chủng ánh mắt...rất dễ dàng biết được tình hình ở bên ngoài cũng như toàn bộ bên trong Hắc Lân thành! Cho nên xảy ra một tình trạng...Nham Kiều tuy cả ngày ở bên trong thư phòng của mình, nhưng tin tức hắn nhận được lại so với đích thân các Nữ Vệ báo về còn muốn nhanh hơn. Nhưng hắn cũng chưa từng biểu hiện ra bất thường về tiếp thu tin tức sự tình, một phần là vì không muốn mọi người xung quanh kinh hãi với năng lực bất khả tự nghi này. Nhưng còn một phần quan trọng hơn đó là...Nham Kiều tuyệt đối không muốn những cái kia đáng yêu lại trung thành Nữ Vệ, đột nhiên cảm thấy các nàng không còn phụ giúp được gì cho hắn nữa! Nham Kiều đối với ngoại nhân có thể nói là lạnh lùng vô tình, nhưng đối với đi theo bên cạnh mình những cái kia Nữ Vệ...đó chính là xuất phát từ nội tâm mà lộ ra yêu thương cảm xúc. Chính các nàng đi theo hắn từ lúc còn chưa có gì trên thân...một đường bảo vệ hắn khỏi đủ loại nguy hiểm, từ ma thú tại hoang vu cho đến người khác đủ loại âm mưu nhằm vào. Tất cả các nàng đã tựa như một gia đình chân chính của hắn...cho nên Nham Kiều đương nhiên không muốn chỉ vì chuyện tin tức, lại làm cho các tiểu Nữ Vệ trung thành kia sinh ra cảm giác bản thân là dư thừa! Nham Kiều rất tinh tường...tại thời khắc mà hắn mang theo các nàng từ vô tận bóng tối bên trong ra ngoài ánh sáng, thì những thiếu nữ non nớt kia đã chân chính đem hắn thành tâm trí nơi tựa vào. Các nàng từ lâu đã đem việc ở bên cạnh phụ giúp hắn làm mục đích sống, hay nói đúng hơn...Nham Kiều chính là cảm xúc nơi phát ra của các nàng, là nơi nương tựa duy nhất của các nàng trên thế giới này! Chuyện Nham Kiều muốn làm...đó chính là để cho các nàng tiếp tục vui vẻ ở bên cạnh hắn, để cho các nàng mãi mãi cũng là như vậy đi theo bên cạnh cùng hắn. Mãi cho đến lúc...mọi người cùng nhau biến thành cát bụi! "..." Nhìn xem tại nơi đó yêu thương quấn lấy nhau, nhắm mắt dưỡng thần Nham Kiều cùng Tiểu Tuyết hai người. Bên cạnh vừa mới thoải mái giãn lấy vòng eo mềm mại, thần sắc có chút hài lòng Thanh Lân...đương nhiên cũng không cam chịu tịch mịch! Nàng trên danh nghĩa, chính là Tiểu Tuyết bên cạnh một phụ tá. Nhưng mỗi khi đêm đến tại Nham Kiều bên cạnh lúc, các nàng lại là tỷ muội cùng chung một chiến tuyến...thường xuyên cộng đồng hợp lực mà hướng về Nham Kiều chống lại nha! Thanh Lân nàng gặp được Nham Kiều rất sớm, chỉ sau Tiểu Tuyết một thời gian ngắn mà thôi. So với cái kia dụ người Đường Dĩnh tiểu yêu tinh, đương nhiên phải càng sớm hơn một chút! Chỉ là nàng thân hình có chút kiều tiểu cùng nhỏ nhắn...bình thường làm cho người khác khi nhìn vào, đểu không tự chủ nghĩ đến nàng mới là Đường Dĩnh tiểu muội mà thôi. "Chủ nhân...các ngươi thật biết hưởng thụ đâu!" Thanh Lân ánh mắt híp lại, nhịn không được hướng về đang nhắm mắt dưỡng thần Nham Kiều hờn trách một tiếng. Sau đó chỉ thấy nàng lắc lấy bờ mông đã lộ ra căn tròn mê người, bước đi uyển chuyển mà đi đến bên cạnh Nham Kiều hai người vị trí. Tiếp đó nàng vô cùng phách lối ngồi xuống bên cạnh...chủ động đem cơ thể kiều tiểu của mình, cho chen tại hai người một bên khác. Tiểu Tuyết vốn đang hài lòng nhắm lấy mỹ mâu, yên lặng mà hưởng thụ Nham Kiều ôm ấp mang đến ngọt ngào cùng ấm áp, lúc này đương nhiên bị nha đầu Thanh Lân hành vi cho chọc tức. Nhìn xem hướng về mình lộ ra nụ cười giảo hoạt Thanh Lân, Tiểu Tuyết có chút tức giận trợn nàng một mắt, im lặng mà nói "Ngươi không thể chú ý một chút hay sao, cả một ngày chỉ biết náo loạn đến chủ nhân khó được yên tĩnh thời gian!" "Hừ...Tuyết đại nhân thật biết lấy cớ để hưởng thụ nha, là ai cả ngày hôm nay đều chiếm lấy chủ nhân trong ngực?!" Thanh Lân hai tay thon dài gắt gao ôm lấy Nham Kiều eo hổ, không chút yếu thế lườm tới đáp trả. "Ta đây là bồi lấy chủ nhân làm việc...cùng ngươi sao lại giống nhau?!" Tiểu Tuyết vô cùng chững chạc mà ngẩn đầu, rất đàng hoàng nói ra lý do được coi là chính đáng của mình. "Ha ha...làm việc đến độ y phục đều không còn một mảnh?" "Tuyết thống lĩnh...ngươi đây thật sự khổ cực nha!" Thanh Lân liếc về cơ thể mê người, lúc này đã trần như nhộng của Tiểu Tuyết mà cười lạnh nói. Lại nhìn xem yêu nữ này không biết xấu hổ mà quấn lấy chủ nhân của nàng...Thanh Lân ngay lập tức lộ ra cười lạnh liên tục mà châm chọc. "Nơi đó còn thèm ăn nha...thật sự biết câu dẫn chủ nhân!" Thanh Lân ánh mắt cũng nhìn xem Tiểu Tuyết cái kia quy mô dọa người một nơi nào đó...trong mắt lóe lên nồng đậm hâm mộ cùng ghen ghét. Không phải của nàng quá nhỏ...chỉ là quân địch thật sự quá mức hung mãnh, cho dù là Tiểu Tuyết hay là cái kia đáng ghét Đường Dĩnh cũng đều là như vậy. Thật đáng giận! "..." Nhất thời, hai vị yêu mị giai nhân hài lòng rúc tại Nham Kiều trong lòng, một bên hưởng thụ lấy hắn lồng ngực rộng lớn mang đến ấm áp cùng mỹ diệu, một bên lại thì thầm nói nhỏ với nhau không ngừng. Nham Kiều lúc này không có thật sự ngủ say, cho nên đương nhiên cảm nhận được Thanh Lân mềm mại cơ thể chui vào trong lòng mình! Nhưng Nham Kiều lúc này đang âm thầm thông qua Hắc Lân quân ánh mắt, có chút thú vị cùng vui mừng mà chú ý tới ngoại thành một chút tình huống phát sinh...cho nên hắn chỉ tiếp tục giả vờ nhắm mắt dưỡng thần lấy! Chỉ thấy Nham Kiều bề ngoài tựa như thói quen, yên lặng mà đưa tay vòng qua hai cái kia eo ngọc thon thả, thuần thục đem hai cỗ thân thể mê người này cho ôm lấy thật chặt vào lòng mình! Mặc kệ các nàng ở đó dùng mềm mại thanh âm, đùa giỡn nói nhỏ cùng đấu võ mồm với nhau...Nham Kiều cứ như vậy thích ý mà hưởng thụ mê người ôn nhu hương trong ngực! Thanh Lân cùng Tiểu Tuyết đương nhiên chú ý tới Nham Kiều động tác, hai nàng còn tưởng rằng hắn đang ngủ say, cho nên rất nhanh không còn đùa giỡn với nhau vì sợ hắn thức giấc. Hai nàng lúc này rất hiểu ý nhau mà tựa vào hai bên bờ vai của Nham Kiều, tiếp tục dùng tay ngọc quấn lấy hắn. Hai mắt mông lung tràn ngập sương mù, chăm chú cùng mê luyến ngắm nhìn Nham Kiều bình tĩnh khuôn mặt. Hai nàng cứ như vậy nhắm lại mỹ mâu, an tâm hưởng thụ lấy giây phúc yên bình đến lạ này! Cuộc sống hiện tại không chỉ là riêng Nham Kiều mong muốn, mà đó cũng là mong muốn của hầu hết các Nữ Vệ...trong đó đương nhiên có cả Tiểu Tuyết, Thanh Lân cùng Đường Dĩnh. Các nàng mới không quan tâm Hắc Lân thành về sau sẽ đạt đến tình trạng như thế nào. Mà chỉ muốn suy nghĩ làm như thế nào...để được bên cạnh Nham Kiều thời gian mãi mãi về sau mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]