Chương trước
Chương sau
Tuyên Thành hiểu rõ Ngô Cương chuyện lo lắng, nhưng hắn ngược lại không có sợ hãi một chút nào, vô cùng sảng khoái mà cười to nói.
"Chúng ta hiện tại có được, tất cả đều là thành chủ đại nhân ban cho...nếu thật sự đến một lúc nào đó, Hắc Lân thành nguy nan đến bước đường cùng, ta dùng cái mệnh hèn này báo đáp cho thành chủ đại nhân ân tình lại như thế nào!"
Nghe vậy, Ngô Cương có chút kinh ngạc nhìn xem Tuyên Thành một chút, sau đó cười khổ nói "Xem ra ngươi đã đem nơi này, trở thành quê hương cuối cùng của mình rồi?"
"Ha ha...mẫu thân của ta mạng sống giữ được, thậm chí có được cuộc sống tốt đẹp cũng là nhờ nơi này tất cả!"
"Ta tin rằng mẫu thân của ta, cũng sẽ ủng hộ ta cùng nhau chết cùng Hắc Lân thành mà thôi, ngược lại nếu ta dám từ bỏ nơi này chạy trốn...nàng mới thật sự hận ta đến chết chứ!"
Tuyên Thành nói xong lời này, ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn xem nơi xa mơ hồ thành trấn rộng lớn bóng dáng...bên trong sắc bén ánh mắt, mang theo không nói nên lời cảm kích chi ân.
Hắn nợ nơi này...thật sự đã nhiều lắm!
Ngô Cương hiện tại nội tâm lại nhịn không được nhẹ thở dài, thậm chí đã nổi lên khâm phục thần sắc.
Xem ra vị kia Hắc Lân thành chủ không chỉ ẩn tàng đi thật nhiều bí mật...mà cách hành sử cùng đối đãi với lĩnh dân, đó cũng là vô cùng mang theo dụng ý đâu.
Ít nhất...đa phần các lĩnh dân bên trong thành, đều đối với vị kia Hắc Lân thành chủ mang theo muốn báo đáp chi ân!
Tưởng tượng có một ngày khi chiến tranh xảy ra...Hắc Lân thành chủ nếu thật muốn chiêu mộ thêm quân lính, như vậy số lượng quân đội của hắn cũng có thể rất nhanh được kéo lên!
Thủ đoạn này, nếu đem so với những cái kia chỉ biết ngày đêm nghiền ép cùng bóc lột lưu dân quý tộc, đương nhiên phải cao minh hơn rất nhiều...thật sự biết nghĩ xa nam nhân!
Tuyên Thành lúc này đã vác lấy giỏ trúc chứa đựng dược thảo tại trên vai, thanh âm vô cùng bình thản mà hướng Ngô Cương nói "Ta chỉ là nói đến tình huống xấu nhất có thể xuất hiện mà thôi...với thành chủ đại nhân hùng tài đại lược, hắn làm sao lại để chuyện như vậy xảy ra chứ?"
Hơi dừng lại một chút, Tuyên Thành đắc ý lại bồi thêm một câu "Chúng ta thân là lĩnh dân, kia chỉ nên làm việc của mình được giao là đủ...những chuyện lớn như an nguy toàn thành, nào đến phiên chúng ta ở đây nghị luận!"
Nghe vậy, Ngô Cương khóe miệng hơi giật giật như muốn nói gì, nhưng sau đó hắn chỉ đành cười khổ mà gật đầu "Đó là đương nhiên!"
Hắn phát hiện, ngoại trừ thê tử của mình...bên cạnh hắn cái này bằng hữu cũng sẽ đánh hắn, nếu hắn dám nói một chút lời không phải với nam nhân cao cao tại thượng cùng thần bí kia.
"..."
Đang lúc hai người định rời đi nơi này khu vực bìa rừng, đột nhiên ánh mắt cả hai chú ý tới rừng rậm bên trong một chút dị dạng.
Tuyên Thành hai người bên trong ánh mắt, lập tức lóe lên cảnh giác quang mang.
Ngô Cương nghiêm mặt hướng về bên trong rừng quát lớn, trong tay lưỡi đao đã có chút dị động
"Là ai tại nơi đó ẩn nấp?"
"Còn không mau đi ra...nơi đây là Hắc Lân thành phạm vi lãnh địa, các ngươi tốt nhất không nên đánh chủ ý xấu gì!" Tuyên Thành ánh mắt sắc bén nhìn về một nơi bí mật gần đó, cau mày quát.
Cái này không chỉ là phản ứng tự nhiên làm ra hành động, Tuyên Thành hai người chân chính ý tứ, đó là muốn gây nên chú ý cho Hắc Lân thiết kỵ tại nơi xa nghe thấy.
Hai người bọn hắn đều có một chút bản lĩnh trong người không tệ, nhưng nếu phải đối mặt với số nhiều ma thú đột kích, hoặc số đông khấu tặc bất ngờ vây công thì chỉ có chết phần!
"Hai vị xin đừng gây nên chú ý của những cái kia kinh khủng quân đội...chúng ta chỉ muốn hỏi hai vị huynh đệ đây một vấn đề!"
Theo Tuyên Thành thanh âm quát lớn truyền ra, từ trong bìa rừng cũng đột nhiên có một thanh âm già nua nhưng lại thập phần trầm ổn hữu lực vang lên.
Tiếp đó, tại ánh mắt chăm chú của Tuyên Thành cùng Ngô Cương hai người...bên trong bìa rừng đi ra hơn mười đạo thân ảnh.
Đi đầu lại là một cái mang theo áo gai lão giả, hắn thân hình tuy có hơi còng xuống vì tuổi tác đã cao, nhưng mỗi bước đi lại vô cùng trầm ổn, cùng với đôi mắt sáng quắc sắc bén kia...đây hiển nhiên là một cái mang theo võ công lão giả!
Bên cạnh hắn đi theo có nam nữ hơn mười người, tuổi tác bên trong có trung niên nhân cùng trẻ tuổi.
Bọn hắn trên thân quần áo tuy có một chút rách rưới cùng cũ kĩ, nhưng ánh mắt thần sắc cùng thể trạng đều vô cùng tốt...hiển nhiên là không có trãi qua thiếu thốn, không như trước kia những lưu dân khác đến Hắc Lân thành bộ dáng!
Nhìn xem những người này trên thân không có trang bị áo giáp, ngược lại chỉ là một chút đơn sơ vũ khí đã hư hao theo thời gian, Tuyên Thành nặng nề nội tâm cũng hơi chút nhẹ thở ra.
Ngô Cương cũng thu hồi trong tay lưỡi đao sắc bén, hắn một mắt thì đã xác nhận những người này không phải là khấu tặc đoàn...đây chỉ là một chút trôi qua khá tốt lưu dân mà thôi.
Đương nhiên, không nên hiểu lầm rằng tất cả lưu dân đều là người tầm thường...lưu dân ở bên trong cũng không phải không có lợi hại, cùng thân phận khi xưa rất cao hạng người.
Một chút thành trấn bị công phá sau đó trốn thoát được quân lính, bên trong chịu đựng lưu lạc gia tộc võ giả, từng là phủ thành chủ nhân viên, thậm chí là thân nhân của một thành chủ bị thất thế...tất cả đều có thể xem như một lưu dân khi bọn hắn còn lưu lạc tại khắp nơi.
Thậm chí một chút quý tộc cùng thương nhân giàu có gia tộc...bọn hắn cũng có thể trở thành một tên lưu dân chân chính, nếu thành trấn của bọn hắn sinh sống bị ma thú hoặc thế lực khác diệt đi.
Chỉ là những người này số lượng...so sánh với tầm thường các lưu dân lộ ra quá mức thưa thớt mà thôi!
Nói đâu không xa nha...bản thân Ngô Cương hắn cùng bên cạnh Tuyên Thành tên này, hai người cũng là như vậy hạng người.
Khi xưa bọn hắn thân phận có cao quý, có không tầm thường.
Nhưng theo thành trấn hủy đi hoặc một số nguyên nhân mà lưu lạc tha hương, từ đó bọn hắn tất cả thân phận đều mất hết...chỉ là một tên lưu dân được Hắc Lân thành cứu được mà thôi.
"Chư vị muốn hỏi chuyện gì?"
Ngô Cương bên cạnh Tuyên Thành chắp tay mà đứng, ánh mắt hơi híp chăm chú nhìn xem hơn mười người trước mắt này.
Hắn nhìn ra được những người này đều là võ giả...mà võ giả muốn tìm được lương thực tại ngoại giới, độ nguy hiểm không có thường nhân cao như vậy.
"Hai vị hẳn là nơi phía trước thành trấn lĩnh dân?" lão giả lúc này đã rời đi bìa rừng, đứng tại Tuyên Thành hai người không xa.
"Đúng vậy!" Tuyên Thành cẩn thân liếc mắt nhìn xung quanh một nhóm người, chậm rãi trả lời.
Nếu chỉ bao nhiêu đây võ giả có ý đồ xấu...hắn cùng Ngô Cương tuyệt đối có niềm tin rời đi, sau đó lại báo cho Hắc Lân thiết kỵ quay lại nơi này đem đám người này cho chém giết.
Đối mặt Hắc Lân thiết kỵ...đừng nói là tầm thường võ giả, cho dù là một chút cao thủ...đơn thân đối mặt một chi Hắc Lân tiểu đội đều quá sức.
Nhìn ra được Tuyên Thành hai người trong lòng phòng bị đã thả xuống, lão giả lúc này rất khách khí chấp tay nói "Lão phu chỉ muốn nghe chư vị nói lời thật lòng...nơi đó thành trấn lĩnh dân cuộc sống trãi qua như thế nào?"
Theo lão giả chính thức lên tiếng, xung quanh hắn những người còn lại đều tập trung ánh mắt lên trên người Tuyên Thành, tựa như muốn nghe được lời chân thật từ hai người vậy!
Mà nghe được lão giả câu hỏi, Tuyên Thành cùng Ngô Cương cũng có chút đoán ra nhóm người này ý đồ.
Đây là một nhóm rất có bản lĩnh lưu dân...bọn hắn chỉ muốn xác nhận Hắc Lân thành điều kiện, có đủ phù hợp để bọn hắn ở lại hay không mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.