Chương trước
Chương sau
Xây dựng y quán...chuyện này đối với Nham Kiều, đó chỉ là một câu nói đơn giản sự tình, nhưng tại trong mắt đa số các lĩnh dân lại là một thiên đại kinh hỉ!
Không ai muốn mình sau khi ngã bệnh, chỉ có thể nằm chờ chết cả...cho nên bọn hắn đối với sắp được dựng lên y quán vô cùng chờ mong!
Theo lúc buổi sáng ngày hôm đó bắt đầu, các lĩnh dân khuôn mặt so với ngày thường còn muốn càng thêm kích động cùng vui vẻ.
Hằng ngày làm việc lại càng thêm năng nổ cùng ra sức...tựa như muốn nhờ vào đó báo đáp lại một phần ân tình cho thành chủ đại nhân vậy!
Nhưng mới vừa đến nơi đây lưu dân một nhóm người, bọn hắn nhất thời có chút không kịp phản ứng lại...không phải nói bình thường quý tộc đều thúc ép lĩnh dân làm việc rất khổ cực hay sao?
"..."
Một tên trung niên nhân vô cùng cẩn thận mà quan sát xung quanh một lát, sau đó mới chậm rãi đi ra nhà gỗ của mình.
Hắn trơ mắt nhìn xem nhà bên cạnh đang nướng lấy thịt thỏ rừng cùng rau dại, một bên cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn là một tên mới đến lĩnh dân, cách tại Tiêu Nại một đoàn người sau mấy ngày đi đến Hắc Lân thành...mà hắn đồng dạng đã rất lâu chưa được ăn thịt tươi rồi!
Nếu như không phải xung quanh luôn có Hắc Lân thiết kỵ tuần tra, nói không chừng lúc này hắn đã không tự kiềm chế được mà xong tới, cướp lấy cái kia thơm phức thỏ nướng.
Hơn nữa...trong lòng của hắn đã vô cùng nghi hoặc, những người này tại sao lại có thịt để ăn?
Cố nén nội tâm nhộn nhạo cùng thèm khát cảm xúc, trung niên nhân hướng về nhà bên cạnh có chút trẻ tuổi nam tử nhẹ hô "Huynh đệ...các ngươi thịt không có bị phủ thành chủ thu lấy?"
Nghe thấy vậy, trẻ tuổi nam tử hơi nhíu mày đáp lại "Ngươi hôm qua là không có chăm chú...cho nên không nghe thấy Tuyên thúc cùng mọi người nói đến quy tắc sinh hoạt tại nơi này?"
Tuyên thúc trong miệng của nam tử chính là Tuyên Thành.
Hắn cùng một số người khác, hiện tại rất thường xuyên vì những người mới đến lĩnh dân nói lấy quy tắc của Hắc Lân thành!
Các lĩnh dân sống ở đây một thời gian rất an ổn, đương nhiên không muốn chỉ vì người mới đến làm ra hành vi ngu xuẩn, từ đó lại gây nên thành chủ đại nhân không vui đối với tất cả lĩnh dân bọn hắn.
Kia chính là bệnh thiếu máu nha!
Trung niên nhân nghe vậy thì khuôn mặt hơi biến đổi một chút, nhưng sau đó lập tức cười khan mà nói "Ta hôm qua là vì quá đói làm cho đầu óc có chút mơ hồ...cho nên lúc đó không thể nghe được tất cả!"
Đây đương nhiên chỉ là một cái cớ mà thôi, sự thật thì chính là...hắn cả một ngày hôm qua đều đang chăm chú quan sát lấy tòa này thành trấn.
Thậm chí còn ghi lại bên trong nơi này bố trí quân đội, cùng khắp nơi phòng ngự kiến trúc...nào có tâm trí đi nghe mấy tên kia nói cái gì!
Còn về nguyên nhân sao?
Hắn đương nhiên không phải là bình thường lưu dân đơn giản như vậy...thân phận chân chính lại là một chi khấu tặc đoàn đi đầu thám báo.
Nhiệm vụ của hắn...chính là trà trộn cùng với lưu lạc tại bên ngoài hoang vu các lưu dân, tất cả chỉ vì về sau có cơ hội tìm hiểu một chút nội tình của những thành trấn thu nhận nhóm lưu dân này.
Nếu như phát hiện được nơi nào thành trấn thích hợp để đánh cướp...như vậy hắn sẽ tìm một cơ hội bí mật rời đi, sau đó lại mang theo đông đảo đồng bọn quay lại, tiến hành cướp bốc tài nguyên của tòa kia thành trấn.
Mà sau khi đi qua một ngày quan sát cẩn thận toàn thể Hắc Lân thành...hắn cũng đã đưa ra được một cái kết luận.
Đó chính là đồng bọn của hắn nếu dám đến nơi này cướp bóc...thì kết cục chỉ có một con đường chết mà thôi!
Nơi đây quân đội tuy không phải quá nhiều...nhưng chất lượng cùng nghiêm minh lãnh đạo lại thực sự quá đáng kinh khủng.
Ma thú tại trong tay bọn hắn...đó là cùng người bình thường không khác mà bị chém giết.
Nói đơn giản hơn một điểm...nơi này quân đội đã đủ để so sánh với những cái kia hùng mạnh Đế Quốc tinh nhuệ nhất quân lính.
Mà những tinh nhuệ như thế này...tại các nơi khác còn được mọi người gọi là vương bài quân chủng!
Bọn hắn khấu tặc đoàn tuy đã quen liếm máu trên lưỡi đao mà sống, nhưng làm sao lại ngu xuẩn đến độ đi trêu chọc lấy nơi này thành trì chứ.
Tự tìm đường chết...cũng không nên như vậy vô duyên vô cớ!
Cho nên hiện tại trung niên nhân đang tìm cơ hội chạy trốn khỏi nơi này...sau đó lại cất công mà trà trộn vào một đoàn lưu dân khác, tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của mình.
Nhưng tại trước đó...hắn phải lấy được một chút lương thực để mang theo bên người mới được.
Mà muốn được thành chủ phủ cấp lương thực, hắn phải đi lao động hoặc ra bên ngoài mà săn lấy xung quanh thú rừng.
Nam tử trẻ tuổi cẩn thận thu hồi trên bếp con thỏ màu hoàng kim nóng hổi, sau đó lại thản nhiên hừ nói "Tại thành trấn nơi trung tâm có dán lấy phủ thành chủ đưa ra thông cáo...ngươi có thể đến nơi đó xem xét chi tiết!"
Nói xong, nam tử cũng không đợi trung niên nhân làm ra tiếp lời...rất nhanh đã mang theo con thỏ rừng quay về bên trong nhà gỗ.
Cả nhà của hắn còn đang chờ con thỏ rừng này để mà dùng cơm tối đâu...làm sao lại rảnh rỗi mà cùng tên này nhìn không phải là người tốt đi nói nhảm chứ?
Hắn ngược lại không hề sợ nam nhân có vẻ nguy hiểm này, bất chợt đối với nhà mình làm ra cái gì hành vi ác ý...dù sao nơi đây là Hắc Lân thành bên trong.
"..."
Tên này khấu tặc thám báo trung niên nhân còn chưa kịp làm ra bất cứ hành động nào, đột nhiên bên ngoài đã xuất hiện một chi Hắc Lân thiết kỵ...cùng đi bên cạnh còn có phủ thành chủ Nữ Vệ đội.
"Bắt lại!"
Còn chưa đợi trung niên nhân làm ra bất kỳ phản ứng gì, người dẫn đầu Lý Tuệ đã hạ lệnh.
Ngay sau đó, Hắc Lân thiết kỵ cũng đã đem tên này khấu tặc cho khống chế lại!
Đối mặt kinh khủng Hắc Lân thiết kỵ tiểu đội ra tay bắt giữ...cho dù là tầm thường mạo hiểm giả cao thủ cũng không có cơ hội phản kháng lấy, huống hồ đây chỉ là một tên khấu tặc đi đầu thám báo!
"Đại nhân...chư vị đại nhân tại sao lại muốn bắt ta...ta chỉ là mới đến nơi đây lưu dân mà thôi?"
"Nếu...nếu không thu lưu tiểu nhân...ta...ta có thể rời đi...tuyệt không ảnh hưởng chư vị thành trấn!"
Bị lạnh lẽo Hắc Lân trường thương khóa lại cơ thể cùng tứ chi, tên này thám báo khấu tặc trong nội tâm đã hoảng đến mức không được, nhưng ngoài miệng hắn lại rất đáng thương mà nói.
Dù sao hắn cũng không cho là mình thân phận bị bại lộ được...hiện tại chỉ cho rằng mình trong lúc vô tình phạm phải một cái quy tắc nào mà thôi!
"Hừ...ngươi cả ngày hôm qua hành trình cùng tất cả việc làm, đều bị chúng ta cho thấy được, hiện tại còn dám nghi hoặc lấy chúng ta bắt lấy ngươi lý do hay sao?"
"Khấu tặc các ngươi thật to gan...vậy mà dám đơn thân trà trộn vào lưu dân bên trong!"
Tiểu thiếu nữ Uyển Tình trên mặt mang theo uy nghiêm cùng tinh mỹ Hắc Lân mặt nạ, hai cánh tay nhỏ mềm mại cũng học lấy đại nhân vật một dạng mà chóng nạnh hừ hừ nói.
Nàng hiện tại đã khá quen thuộc với công việc của mình cho phủ thành chủ...ngược lại càng cảm thấy đắc ý vừa lòng.
Hiện tại ăn vào thức ăn, chất lượng cũng không so với khi xưa nàng làm tiểu thư kém bao nhiêu cả.
Hằng ngày có thịt tươi cùng đủ loại rau quả cho nàng tùy tiện chọn lấy...không thể không nói, đãi ngộ của Nữ Vệ đội thật sự quá tốt!
Nghe Uyển Tình một lời liền nói ra thân phận của mình, trung niên nhân khấu tặc một trái tim như nhảy đến cổ họng đồng dạng.
Hắn mồ hôi lạnh đã bất tri bất giác thấm ước cả lưng...sau đó là lan tràn đến bên trên mặt cùng cái trán.
Chỉ thấy tên này khấu tặc toàn thân bất lực đứng tại nơi đó, trong con ngươi cơ hồ là tuyệt vọng cùng nghi hoặc cho bao phủ!
Hắn tại sao lại bị bại lộ thân phận nhanh đến như vậy?
Rõ ràng hắn chỉ mới đến nơi đây có một ngày mà thôi, làm việc cũng không thể nào lộ ra ác ý cùng manh mối về khấu tặc thân phận!
........................
(Lần đầu viết truyện không phải thể loại ĐN, cho nên tình tiết khởi đầu còn lơ mơ quá...hiện tại tác đang cải thiện lại!
Mọi người thấy được thì cho tác xin một đề cử nha)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.