Ngọc Linh bởi vì vạ miệng mà thất kinh không thôi, đôi mắt trong suốt linh lung không ngừng quan sát xung quanh động tĩnh.
Tay nhỏ còn không ngừng vổ nhẹ sung mãn căn tròn ngực sữa ẩn giấu bên dưới y phục, tạo nên từng đạo sóng lớn mãnh liệt.
Khuôn mặt tinh xảo non mềm mỹ lệ mang theo nghĩ lại mà sợ, môi đỏ kiều mị bóng loáng mọng nước khẽ vểnh lênh.
Mặc dù không thể cùng sư tỷ Giai Di cái kia thon dài thẳng tấp đùi đẹp so sánh, nhưng đường cong lại là càng thêm ma quỷ mê người.
Thậm chí đem so sánh với chín mùi đào mật một dạng sư phụ Thục Di, đều không kém đi nơi nào, chỉ thiếu một chút thành thục chi vị mà thôi.
Nhưng trái ngược với cơ thể yêu mị quyến rũ kia, Ngọc Linh bản thân khí chất là thiên về thanh thuần cùng tịnh lệ.
Lúc này khiếp khiếp lo lắng biểu lộ tựa như bé mèo nhỏ, càng làm cho nàng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Như một bé thỏ trắng đồng dạng!
"..."
Thấy tiểu đồ đệ bị sợ thành dạng này, Thục Di bàn tay non mềm như ngọc nhẹ nhàng đi vuốt ve nàng như mây đen một dạng mượt mà mái tóc.
Giọng nói mang theo vừa trách cứ vừa quan tâm nhẹ nói:
"Về sau nên chú ý một chút lời nói của mình!"
Ánh mắt Thục Di nhu mì mềm mại mà nhìn về Bắc thành nơi đó, khóe miệng mang theo ôn nhu chi ý mà nói tiếp:
"Tuy thành chủ đại nhân luôn đối với chúng ta hết sức chiếu cố cùng ôn hòa, nhưng cũng không thể vì vậy mà quên đi ngài ấy thân phận cao quý!"
Nàng sợ tiểu đồ đệ của mình bởi vì hưởng thụ vị kia đại nhân đối đãi bình dị cùng ôn nhu, dần dần từ đó sinh ra không nên có sai lầm.
Ngọc Linh lần này cũng chỉ là vạ miệng nói lỡ lời mà thôi, đối với sư phụ căn dặn đương nhiên hết sức nhu thuận mà nhận sai:
"Nhân gia đương nhiên biết rõ nha sư phụ, đồ nhi vừa rồi chỉ là bị hoàn cảnh của các nàng ảnh hưởng mà thôi!"
Nàng so với sư phụ cùng sư tỷ càng thêm sùng bái thành chủ đại nhân, nội tâm đương nhiên là không mang theo bất kỳ mạo phạm chi ý nào.
Vừa rồi chỉ là vì những nữ tính lưu dân kia tao ngộ mà nổi giận trong lòng, nhất thời sinh ra thất thố chi tiết.
Giai Di thân là sư tỷ cũng đi theo nhắc nhở Ngọc Linh cái này tiểu sư muội một chút, tránh cho về sau xảy ra chuyện.
Mặc dù hiện tại các nàng cư ngụ tại bên trong Hồ tiền bối biệt viện, thậm chí từng được mang vào phủ thành chủ dùng bữa không chỉ một lần.
Thành chủ đại nhân đối với các nàng ôn hòa.
Các vị thành chủ phu nhân đối với các nàng vô cùng xem trọng, thường xuyên mời các nàng tham gia tiệc tối hay trà chiều.
Nữ Vệ đội đối với các nàng phóng thích thiện ý.
Tuần Tra quân bên trong ai ai cũng hướng các nàng tất cung tất kính.
Hắc Lân thành vô số thế gia đại tộc, phú thương đại hộ, hay thậm chí giang hồ thế lực cường giả cũng vô cùng kính sợ đối với các nàng.
Chứ đừng nhắc đến bình thường lĩnh dân!
Nhưng Giai Di vô cùng tinh tường...
Một khi các nàng có bất kỳ một hành vi nào xúc phạm uy nghiêm của thành chủ đại nhân, như vậy mỹ hảo cuộc sống này liền sẽ nháy mắt phá diệt.
Những vị phu nhân ngày thường ôn nhu gần gũi kia, tuyệt đối sẽ chính tay đem các nàng sư đồ đánh vào thâm uyên.
Giai Di biết rõ...
Tại những vị thành phu nhân kia trong lòng, Hắc Lân thành chủ là có bao nhiêu trọng yếu cùng không cách nào hình dung quyến luyến.
Nói là trong lòng thần mình cũng không quá đáng một chút nào.
"..."
Sư đồ Thục Di các nàng ở nơi đó nhỏ giọng trò chuyện, còn lại Tuần Tra quân cũng đã đem bên trong nhà ăn gần một trăm tên lưu dân sau khi ăn uống no đủ đi đăng ký thân phận mới, sau đó là an bài kế tiếp sinh hoạt nơi chốn.
Những lưu dân này sẽ có hơn mười ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng như học tập Hắc Lân thành toàn bộ quy tắc, chậm rãi làm quen dần nơi này điều kiện sinh hoạt.
Tựa như vệ sinh đúng nơi quy định tại các công trình vệ sinh công cộng vấn đề này!
Hắc Lân thành quy định ở phương diện này khá là nghiêm khắc, cho nên cần lưu dân học tập thật tốt mới được.
Hoàn cảnh Hắc Lân thành luôn luôn như vậy sạch sẻ cùng tươi mát, nguyên nhân trọng yếu là người bên trong thành luôn chú trọng vệ sinh vấn đề.
Không một ai muốn vì chuyện này, phải tiến vào Hắc Thiết ngục bên trong trãi nghiệm cái gì gọi là kinh khủng.
"..."
Chỉ thực hiện đầy đủ cùng ngoan ngoãn tuân theo, sau đó mới được phủ thành chủ sắp xếp công việc phù hợp bản thân!
Nam tính lưu dân được an bài tại Nông Trường, Lò Rèn, Công Xưởng, Bến Tàu các loại này cần sức khỏe sản nghiệp.
Còn nếu như không muốn làm việc khô khan, như vậy bọn hắn cũng có thể tham dự hái thuốc, hay đi săn đội ngũ.
Không ngừng vì Hắc Lân thành tìm kiếm lấy tài nguyên trân quý.
Nếu như tiến vào sâm lâm hoang dã hái dược hoặc đi săn, đãi ngộ không chỉ cao hơn bình thường rất nhiều.
Thậm chí còn có thể thu được phủ thành chủ chia lại một bộ phận tài nguyên giá trị, nháy mắt đại phú đại quý.
Từ đó thoát khỏi lĩnh dân thân phận cũng không hiếm lạ.
Hắc Lân thành bên trong, từng không chỉ một lần xuất hiện hái dược đội ngũ vận khí nghịch thiên, hái được trân quý Linh Dược.
Sau đó giao nộp cho phủ thành chủ, thu được khó có thể tưởng tượng tài phú.
Cho nên dù biết nguy hiểm trùng trùng, nhưng số lượng người bình thường lưu dân mạo hiểm là chưa từng giảm bớt.
Đương nhiên, nguy hiểm hệ số của công việc này là cao dọa người.
Bởi vì một khi rời đi Hắc Lân quân phòng tuyến mà tiến vào sâm lâm, ma thú cùng dã thú tùy thời xuất hiện công kích.
Mà bình thường lưu dân gặp ma thú tập kích, cơ hồ đồng nghĩa lập tức bỏ lại mạng bên ngoài hoang dã.
Về phần nữ tính lưu dân thì được ưu ái hơn rất nhiều...
Các nàng có thể tại Vườn Thú, Xưởng Dệt, Y Quán,...dạng này nhẹ nhỏm nơi làm việc, thời gian làm việc cũng ngắn hơn cái trước.
Hắc Lân thành buổi chiều tối, thường sẽ bắt gặp nữ tính lĩnh dân sớm tan việc, tại ngoại thành hái lấy nấm rừng hay hoa quả phong phú hơn bữa ăn.
Cũng xem như một đạo phong cảnh thú vị!
"..."
Tất cả đều đã có các trình tự hoàn thiện.
Tuần Tra quân chỉ việc căn cứ vào đó thực hiện là được.
Mà bên trong quá trình này...
Tất cả những nhân tố không ổn định cũng sẽ bị Hắc Lân ảnh vệ cho rà xoát đi ra cùng ngay lập tức an bài loại bỏ.
Mưu đồ làm loạn giả...chết!
Khấu tặc thám báo...chết!
Không tuân theo quy tắc giả...chết!
Đi qua từng giai đoạn như vậy an bài cùng nghiêm tra, lưu dân liền phù hợp cư ngụ tại Hắc Lân thành điều kiện.
Chính vì như thế nghiêm ngặt quy trình, cho nên Hắc Lân thành dù không ngừng thu nạp khắp nơi lưu dân, nhưng lại chưa từng xuất hiện tình trạng náo loạn.
Nếu không...
Chỉ riêng về việc quản lý hơn mười vạn lưu dân, đã đủ để bất kỳ một tòa Đại thành nào cũng phải đau đầu không thôi.
Nham Kiều mở rộng cửa thành thu lưu chạy nạn lưu dân, sau đó lại cung ấp nơi ăn chốn ở, cung cấp điều kiện sinh hoạt trong mơ cho bọn hắn, để cho từng nhóm lưu dân thoát khỏi cảnh màn trời chiếu đất không thể hy vọng ở ngày mai.
Hắn đương nhiên không muốn hoa viên của mình vì vậy mà bị rối loạn.
Cho nên chỉ có an phận người, mới có thể lưu lại Hắc Lân thành!
Nham Kiều không cần cái gì nhân tài...
Thứ hắn muốn, chính là khả khống tại trong lòng bàn tay của mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]