Hình ảnh hai người là ấm áp cùng dịu nhẹ như thế, nhưng lại bao hàm lấy một kiếp người có thể hạnh phúc nhất sinh hoạt.
Là không cần lo lắng nguy cơ ma thú ngoài kia, không cần lo lắng thiếu ăn thiếu mặc, không cần thiết lo lắng bị ác ôn ức hiếp.
Là khi trời vào đông giá rét có một ngôi nhà cùng với áo ấm chăn mền, là nhà bên trong có sẵn lương thực đủ để cả nhà no bụng.
Nhìn như thật sự đơn giản.
Nhưng nó lại là thứ mà bao nhiêu người trên thế giới này ao ước mà không có được!
Làm cho dù là Lãnh Thu Nguyệt hay Mộ Dung gia tỷ muội đều không tự chủ hiện lên nụ cười, chậm rãi dời bước rời đi.
Các nàng sớm đã chứng kiến quá nhiều hình ảnh như vậy bên trong Hắc Lân thành, chứng kiến từng kiếp người khốn khổ tại nơi này tìm được bình yên.
"..."
"Nếu xét về lợi ích phương diện cùng quyền quý cách nhìn, thành chủ đại nhân hắn làm như thế này là hoàn toàn đang lãng phí của mình kim tệ đúng không?"
Lãnh Thu Nguyệt nhìn xem như có điều suy nghĩ Mộ Dung gi tỷ muội đi bên cạnh, ánh mắt linh lung ẩn chứa ý cười hỏi lấy.
Hôm nay dạo phố là nàng chủ động lôi kéo Mộ Dung gia tỷ muội cùng đi, bởi vì hai cái này hão hữu đi tới Hắc Lân thành thời gian này liền bận rộn chuyện gia tộc giao cho, cùng với mở một sản nghiệp nhỏ của cả hai ở Tây thành.
Từ buổi sáng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-di-gioi-ta-lam-thanh-chu/3327061/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.