Chương trước
Chương sau
Lãnh Thu Nguyệt biết mình đã không cách nào rời bỏ nam nhân vĩ đại kia, mà nàng nội tâm cũng vui mừng với cảm xúc của mình, cam tâm tình nguyên để cho hắn cướp lầy trái tim mình.

Từng giây từng phút ở bên cạnh cùng với hắn, để cho nàng tựa như quên đi tất cả mà chìm trong tình yêu!

"..."

Đón lấy gió mát mang theo vô số hương hoa thơm ngát, Lãnh Thu Nguyệt nối tâm hết sức dịu nhẹ.

Nàng vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, không buồn không lo, tiêu diêu tự tại, còn có thể yêu người mình muốn yếu.

Không cần lo lắng bất an một ngày nào đó sơn môn bị người đánh tới, cũng không cần lo lắng cho thế gia bại hoại hay quý tộc âm thầm chú ý tới mình sắc đẹp, ngày đêm đối mặt với đủ loại ánh mắt dơ bẩn.

Lãnh Thu Nguyệt biết rõ, mình bây giờ tuy còn chưa cùng thành chủ cùng nhau, nhưng ở Hắc Lân thành bên trong đã có thân phận vô cùng đặc thù, một chút Tông Sư võ giả bên trong Tuần Tra quân khi thấy nàng cũng sẽ cúi người.

Những cái kia thế gia đại tộc trưởng giả, khi thấy nàng cũng phải tại xa xa khom người hành lễ.

Điều này cũng để cho Lãnh Thu Nguyệt cảm nhận được người mình yêu uy thế, là bậc nào chí cao vô thượng.

Mặc dù bản thân nàng không phải là nữ nhân chỉ muốn trèo cao, nhưng ai lại không có một ước mơ tìm được một đấng lang quân cái thế, một nam nhân mạnh mẽ có thể bảo hộ cho mình chứ?!

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng đồng thời mỹ nhân cũng khó chống lại ánh hùng cái thế ôn nhu!

Mà người nàng yêu hiện tại là thế gian này kinh tài tuyệt diễm nhất nam nhân, một tay thành lập nên Đại Thành truyền kỳ nhân vật, làm sao để cho nàng có thể không tự hào cùng vui sướng?!

Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu nữ nhân có thể cự tuyệt được loại này truyền kỳ ôm ấp yêu thương?

"..."

Nội tâm suy nghĩ nhộn nhạo, Lãnh Thu Nguyệt đột nhiên bắt gặp hai đạo thướt tha yểu điệu thân ảnh vô cùng quen thuộc.

Hai thân ảnh kia vừa mới xuất hiện bên trong vườn hoa, liền gây nên vô số nữ tử nhìn chăm chú.

Dù cho thân cũng là nữ nhân, nhưng các nàng cũng không thể không cảm thán hai mỹ nhân mới xuất hiện quá mức lóa mắt, so với nơi xa vị kia Lãnh tiên tử cũng không kém đi nơi nào.

Đột nhiên xuất hiện hai vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy, để cho thiếu nữ khuê các nhóm không khỏi âm thầm cảm thán, Hắc Lân thành quả thật khắp nơi mỹ nhân.

"Thu Tĩnh, Thu Yến!"

Sau khi chắc chắn mình không có nhìn lầm, Lãnh Thu Nguyệt đè lại nghi hoặc nội tâm mà hướng hai đạo thân ảnh kia kêu gọi.

Mặc dù không rõ vì sao nên tại Thiết Huyết địa vực nơi đó người quen lại xuất hiện tại Hắc Lân thành, nhưng Lãnh Thu Nguyệt nội tâm lại khó nén vui vẻ cùng an tâm, bởi vì tri kỷ còn an toàn.

Nghe âm thanh kêu gọi chính mình, Mộ Dung gia tỷ muội cũng là có chút giật mình, tại sao tại nơi xa lạ này lại có người biết đến mình danh tự?

Chỉ thẩy Mộ Dung Thu Yến trước hết quay người lại, nhìn xem một thân Tuần Tra quân võ phục Lãnh Thu Nguyệt, con người mỹ lệ hơi trừng lớn, sau đó khuôn mặt mỹ lệ nổi lên kinh hỉ nhẹ hô:

"Tỷ tỷ, là Thu Nguyệt nàng!"

Lúc này Mộ Dung Thu Tĩnh cũng đã quay người nhìn lại, cũng thấy được đứng tại bên dưới cổ thụ hướng hai nàng phất tay Lãnh Thu Nguyệt, khóe miệng không tự chủ xuất hiện nụ cười ôn hòa.

Mặc dù hai bên còn nghi hoặc tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây, nhưng lại không ảnh hưởng đến các nàng cao hứng khi gặp lại tri kỷ!

"..."

Bên trong một đình viện nhỏ nằm tại một hồ nước xanh biết bên cạnh, tam đạo yêu mị thân ảnh ngồi tại bàn nhỏ xung quanh, khuôn mặt mang theo vui vẻ tươi cười, tựa hồ vô cùng cao hứng.

Lãnh Thu Nguyệt, Mộ Dung Thu Tĩnh cùng Mộ Dung Thu Yến tam nữ từng người đều có đặc sắc mị lực riêng, nhưng không khác nhau đều lóa mắt mỹ lệ như vậy, ngồi cùng một nơi cũng đủ để cho xung quanh cảnh sắc tươi đẹp phải ảm đạm phai mờ.

Dù sao thì bất kỳ một người bên trong các nàng đặt tại một nơi nào đó bên ngoài, tuyệt đối sẽ để cho vô số thiên chi kiêu tử cũng vì đó điên cuồng, vô số võ lâm hào kiệt cũng sẽ vì đó chém giết tranh giành.

Đừng nên xem nhẹ các nàng tựa như tiên tử lâm trần dung mạo!

"Thì ra là như vậy, thật sự may mắn có Hắc Lân thành đứng ra cho Thanh Vân môn núi dựa ủng hộ!"

Nghe xong Lãnh Thu Nguyệt nói đến mấy năm này trãi qua, Mộ Dung gia tỷ muội cũng âm thầm kinh hồn.

Thiên Mặc thành là cường đại như thế nào, chỉ cần nhìn ngang hàng với nhau Hắc Lân thành cũng có thể cảm nhận một hai.

Là chân chính tồn tại qua mấy trăm năm cự phách bá chủ, thật gộp lấy Thiết Huyết địa vực tất cả thế lực lại cùng một chỗ tạo nên sức mạnh, đó cũng khó mà dao động được loại này quái vật khổng lồ.

Bị quái vật như vậy chú ý tới, dù chỉ là trong đó một bộ phần thế gia tầm trung đi chăng nữa, tình cảnh như vậy cũng không phải bất cứ một thế lực giang hồ nào có thể chống lại.

Tưởng tượng nếu như không có Hắc Lân thành mở rộng vòng tay bao che, Thanh Vân môn sớm đã không còn.

Mà thân là viên ngọc bị nhắm đến ngay từ đầu Lanh Thu Nguyệt, làm sao có thể thoát khỏi vận mệnh bi đát kia chứ!

Mộ Dung gia tỷ muội thân là Thiết Huyết địa vực đỉnh cấp thế gia Mộ Dung gia đích nữ, thấy qua rất nhiều chuyện lớn, nhưng cũng không cách nào tưởng được áp lực khi đó mà Lãnh Thu Nguyệt gánh chịu.

Nghe Mộ Dung Thu Yến lời nói, Lãnh Thu Nguyệt nhất thời nhịn không được lộ ra ngọt ngào nụ cười.

Trong tâm trí của nàng cũng không tự chủ hiện lên Nham Kiều hình bóng, thứ đã hoàn toàn đem trái tim của nàng cho triệt để lắp đầy, chiếm lĩnh lấy nội tâm nơi sâu nhất của nàng.

Đúng vậy...

Nếu như không có vĩ đại thành chủ đại nhân đứng ra vì nàng, vì Thanh Vân môn ngăn đón tất cả sóng dữ tại thời điểm nguy cấp, hiện tại nàng cùng Thanh Vân môn ngôi nhà này sớm đã không còn.

Cho đến tận hiện tại, Thanh Vân môn có xu hướng lấy lại khi xưa uy thế, đó cũng là vì thành chủ đại nhân không ngừng nâng đỡ chiếu cố, vô số tài nguyên thông thuận cung cấp.

"..."

Nhìn xem Lãnh Thu Nguyệt ở nơi đó nở nụ cười ngọt lịm, cùng cái kia khó mà che giấu đi ngọt ngào hạnh phúc thần sắc trong mắt, Mộ Dung gia tỷ muội kinh dị liếc nhau một chút.

Các nàng đều là nữ nhân thông tuệ, đương nhiên phải hiểu rõ Lãnh Thu Nguyệt biểu lộ như vậy mang theo hàm ý gì!

Từ vừa mới bắt đầu trò chuyện đến bây giờ, Lãnh Thu Nguyệt trong mười câu thì chín câu bên trong không rời khỏi vị kia Hắc Lân thành chủ, thậm chí nói chuyện đều vô tình hay cố ý nói lên vị kia có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu nhiêu vĩ đại.

Ngôn ngữ khi nhắc đến vị này hùng chủ mang theo sùng bái chi tình là không cần phải nói, quan trọng hơn hết là cái kia nồng nặc tình cảm cùng quyến luyến cảm xúc, không cách nào che giấu.

Chỉ cần không phải là đồ đần, ai cũng có thể nhìn ra vị này giang hồ hiệp nữ yêu lấy vị kia Hắc Lân thành chủ Nham Kiều!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.