Phần lớn các con đường ở cảng Thành Giang đều chưa được quy hoạch, vào những ngày lễ tết hay những con đường có các buổi họp chợ sáng, xe buýt ra vào bị mắc kẹt trong vũng lầy mà mấy người đi đường tạo nên, từ kính chắn gió phía trước nhìn ra, chi chít những cái đầu đen ngòm, trước mắt toàn nào là ruồi bọ.
Ông trời dường như rất tàn nhẫn, mưa rơi xối xả, như muốn nhấn chìm nơi này. Sau khoảng tám đến chín giờ dòng người đông đúc bắt đầu tan dần, buổi chiều các con phố đã bắt đầu vắng lặng, các cửa hàng hai bên đường vẫn còn mở cửa, mấy người bán hàng trẻ đang gối đầu lên mấy tủ kính chất đầy thuốc lá mà ngủ.
Đường Ý Viễn nhảy xuống từ chiếc xe buýt số mười bốn bẩn thỉu, tay chống lấy cái dù kiểu dáng dành cho nữ mà y tiện tay lấy ở phòng bài dưới nhà. Cán dù lạnh buốt vắt qua vai, bung ra che trên đỉnh đầu, bên trên dù còn được may thêm lớp ren thêu, ướt nhẹp, mềm nhũn, rũ xuống.
Mái tóc của y nửa năm chưa được chăm sóc, bị phai màu gần hết, trộn lẫn với màu tóc vàng ban đầu thành màu đỏ cam, ẩn hiện dưới lớp vải ren màu xanh nhạt, trông rất mắc cười.
Những hạt mưa trĩu nặng trơi trên mặt đất, mấy vũng nước lăn tăn gợn sóng, chiếc xe buýt lắc lư chạy trong làn nước trắng xóa, bánh xe dính đầy bùn, văng lên cả thân xe, lại bị cơn mưa xối xả rửa trôi đi, thành những dòng nước đen sì chảy xuống.
Ống quần của Đường Ý Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-dem-tren-ben-cang/242435/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.