Tô NhấtMinh cuối cùng cũng tự mình đến thăm nhà Trình Vũ Phi. Anh quần áo chỉnh tề,bóng lộn, xách túi lớn túi nhỏ hồi hộp bước vào nhà. Hai vị phụ huynh ngồinghiêm chỉnh trên ghế sô-pha, mặt mày khó đăm đăm. Tô Nhất Minh tỉ mỉ quan sát,Vũ Phi giống bố, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không cười đùa tùy tiện. Nhưngnhìn Vũ Phi anh cảm thấy ấm áp vui thích, nhìn bố cô, anh chỉ cảm thấy toànthân toát mồ hôi lạnh.
"Bốmẹ." Tô Nhất Minh cung kính gọi.
"Anhlà ai?". Ông Trình rõ ràng chẳng để chút sĩ diện cho anh.
“..."Tô Nhất Minh ngượng ngập cúi đầu khom lưng, “Con làTô Nhất Minh, không biết Vũ Phi có nói với bố mẹ chưa, con muốn cưới côấy."
"TôNhất Minh? Ồ, nói rồi. Anh đến công việc đàng hoàng cũng không có, dựa vào đâumà đòi cưới con gái tôi?"
“..” TôNhất Minh một lần nữa lại ngượng ngập cúi đầu khom lưng, "Ấy...Con có công việc, con có mởmột công ty nhỏ."
"Mởcông ty? Là hộ làm ăn cá thể hay công ty ma? Có tínhlà công việc đàng hoàng không? Ăn bữa sáng đã phải lo bữa tối, ăn được bữatrước không biết bữa sau thế nào."
"Conlàm ăn chân chính, có công xưởng đàng hoàng, việc kinh doanh cũng rất tốt, nguồnvốn mạnh..” Tô Nhất Minh lau mồ hôi.
"Ồ,tiền nhiều. Vô ích, có người cả ngày chuyên đi bợ đít thiên hạ kiếm vài đồngbạc bất nhân, kiếm được tuy nhiều nhưng chi là phường sâu bọ béo lúc nhúc màthôi, có một số người đường đường chính chính làm ăn, kiếm được ít nhưng làrường cột chân chính của dân tộc chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561909/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.