TrìnhVũ Phi sang Mỹ không bao lâu thì đã phải đón tiếp vị khách đến thăm ngoài ýmuốn. Chung Viễn qua Mỹ dự hội thảo, tiện đường đến thăm cô. Thần sắc anh khôngtệ, tuy cổ tay bị băng bó. Anh nói là anh không cẩn thận ngã trẹo tay. Anh rấtchu đáo mang cho cô rất nhiều thứ, và còn mời cô đi ăn ở nhà hàng Trung Quốcnữa.
Nghenói đó là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất ở Mỹ, ăn được vài đũa Trình Vũ Phiđã rơi nước mắt, không một món nào chính gốc. Cô bỗng nhớ nhà khủng khiếp, nhớnhững quán ăn nhỏ, thức ăn thơm ngon, giá cả phải chăng, rồi tiện thể nhớ luôncả người đàn ông lúc nào cũng bận rộn nhưng hễ rảnh lại dắt cô la cà ở nhữnghàng quán lề đường thưởng thức món thịt.
ChungViễn đau lòng thở dài, “Haizzz, tôi từng ở bệnh viện M rất lâu, lúc đó vẫn cảmthấy thức ăn ở đây ngon. Không ngờ về nước một thời gian, bây giờ ăn thấy chẳngkhác gì thức ăn cho heo.”
TrìnhVũ Phi cười.
“VũPhi, tôi lần này đến chủ yếu là để báo với em một tin vui. Tôi sẽ kết hôn nhanhthôi.”
“?”Trình Vũ Phi tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“VớiLâm Đồng”. Chung Viễn nói ngắn gọn.
“Thậtư? Chúc mừng anh mong ước đã thành hiện thực.” Trình Vũ Phi vui mừng thay anh.
ChungViễn cười cười, “Đúng thật là mong ước, thời gian kéo dài quá lâu rồi, niềm vuisướng cũng bị thời gian làm cho nhạt dần đi.”
“…”Trình Vũ Phi thận trọng nhìn anh.
ChungViễn lại cười, “Tôi từng nói với em cuộc sống không có gì hoàn mỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561899/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.