Hoa màutrên ruộng đã được thu hoạch, chỉ còn trơ lại gốc rạ. Chiếc Phaeton của Tô NhấtMinh chạy lảo đảo một đoạn ngắn, cuối cùng cũng dừng lại. Chung Viễn không biếttừ đâu bước tới mở cửa xe, cười sung sướng, “Sao rồi gian thương? Tốc độ chậmlại thì phản ứng không kịp hả? Ấy… Vũ Phi em về rồi à?... Lâm Đồng?”
Tô NhấtMinh bò ra khỏi xe, sờ soạng khắp người, tay chân còn nguyên, bỗng nghẹn ngàomuốn khóc, thiếu điều muốn quỳ xuống hôn mảnh đất này, cảm ơn Thượng đế đã bảovệ. Ước nguyện này của anh nhanh chóng thành hiện thực. Một bóng người nhanhthoăn thoắt áp sát anh từ phía sau, một cú đâm lao tới, Tô Nhất Minh lảo đảongã úp mặt xuống đất...
ChungViễn lôi ra mấy miếng bông thấm thuốc sát trùng bôi lên vết thương gần chân màyTô Nhất Minh. Tô Nhất Minh đau muốn kêu cha kêu mẹ, lại không muốn trước mặttình địch tỏ ra yếu ớt, đành gồng mình nuốt tiếng kêu rên vào bụng. Nhưng sauđó thì anh không thể ngậm miệng được nữa. Chung Viễn bắt đầu lấy kim chỉ khâulại vết thương, cùng với tiếng kêu thất thanh của Tô Nhất Minh chiếc kim khâu đâmtrúng cổ anh cách vị trí vết thương chừng hơn hai chục xăngtimét.
“Ốichà, sai một ly đi vạn dặm, chút nữa đâm trúng động mạch cổ đi đời nhà ma rồi!”Không biết là có ý thù địch không mà Chung Viễn đứng một bên kêu lớn.
Tô NhấtMinh phẫn nộ ngoảnh mặt đi dứt khoát không thèm để ý đến anh ta. Mình đang ởtrong tay địch, cúi đầu chịu nhịn cũng là đương nhiên. Đây là văn phòng củaChung Viễn, trên bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561895/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.