Tuy bácsĩ khoa xương yêu cầu hạn chế cử động trong 2 tuần, nhưng Trình Vũ Phi thật sựkhông thể chịu đựng hơn được nữa, mấy ngày sau đã bỏ nạng, bắt đầu cà nhắc đilại loanh quanh ở khu nhà.
ChungViễn bất ngờ gọi đến, nhờ Trình Vũ Phi trông nom Quả Quả một ngày. Anh phải đihọp ở thành phố khác, mấy hôm nữa mới về. Thì ra cô chăm sóc Quả Quả bị bệnhxin nghỉ vài hôm, mấy hôm nay anh đành nhờ cậy khắp nơi.
“Ngàymai quả thật không nhờ cậy được ai, mới nhớ đến cô dù sao cũng đang ở nhà dưỡngthương, Quả Quả là đứa bé ngoan, cô không phải vất vả nhiều vì nó đâu. Cô cóthể giúp tôi trông con bé một ngày không? Hôm sau tôi sẽ về sớm nhất có thể.Đừng cử động nhiều, tránh vết thương càng nặng hơn.”
TrìnhVũ Phi tuy là con một nhưng từ nhỏ cũng giúp trông em họ, cho nên cũng rất đồngcảm với nỗi vất vả gà trống nuôi... cháu. Hơn nữa trong kí ức của cô, bé QuảQuả dễ dương đó đúng là rất ngoan, nên cô không do dự nhận lời ngay.
Hômsau, Quả Quả được đưa đến nhà Trình Vũ Phi. Đứa bé tội nghiệp mấy hôm nay cứphải chuyển chỗ ở liên tục, chắc là không kịp thích nghi, cứ thu mình vào mộtgóc chơi với con búp bê bằng bông, không nói một lời nào. Trình Vũ Phi thầmmắng Chung Viễn vô trách nhiệm, bỏ bao nhiêu công sức mới gần gũi con bé đượcmột chút. May mà trong nhà có nuôi con chuột lớn Tô Nhất Minh, nên lúc nào cũngcó ít đồ ngọt, lấy ra dụ con nít không gì bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561876/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.