Tô NhấtMinh nhìn nàng bác sĩ cưng của anh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên,tinh thần không tệ, tuy có chút tiều tụy, nhưng cũng không đến nỗi hốc hác.
“Cô ytá đó đỡ hơn rồi à?” Anh sắp xếp trình tự câu chuyện trong đầu rồi mới mở miệnghỏi.
“Đỡnhiều rồi. Sắp tháo ống thở rồi. Mấy ngày qua anh rất bận phải không?” Trình VũPhi ngẩng đầu lên, cũng nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới rồi lại từ dướilên trên, thời gian này chắc là anh rất bận, mắt hằn những tia máu đỏ, thâmquầng.
“Ừm.Anh muốn có thời gian rảnh đưa em đi Tam Á nghỉ ngơi. Cho nên phải xử lý hếtcông việc. Tiểu Tây đã thoát khỏi giai đoạn nguy kịch rồi đúng không? Vậy thìtốt quá…” Tô Nhất Minh không hiểu những thuật ngữ chuyên môn mà Trình Vũ Phinói, thật ra cũng chẳng muốn hiểu.
TrìnhVũ Phi cười, “Là tháo bỏ ống thở. Có thể tự thở rồi.”
Tô NhấtMinh gật đầu đại rồi vội đi thẳng vào vấn đề, khiến bác sĩ trở tay không kịp,“Anh đến là muốn nói với em về Tiểu Mục.”
TrìnhVũ Phi ngẩn người, chưa kịp định thần thì lại nghe giọng Tô Nhất Minh vắn tắtkể lại quá khứ của hai người họ, “Tiểu Mục là bạn gái trước đây của anh, lúc sựnghiệp anh rơi xuống đáy vực thẳm thì cô ấy rời bỏ anh – đó là quãng thời gianđau khổ nhất trong đời anh, tương lai mù mịt, cuộc sống vô vọng. Bây giờ nằm mơanh cũng mơ thấy nhưng năm ác mộng đó. Cô ấy ra đi mà không có một lời từ giã,chỉ để lại một mảnh giấy. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561870/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.