“VũPhi, em vẫn không hoàn toàn tin anh.” Tô Nhất Minh nhè nhẹ thở dài, nắm lấy taycô, nhìn cô không chớp mắt, như muốn lôi gan lôi ruột của mình ra cho cô xem.
TrìnhVũ Phi nhẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Em chỉ không tin vào tươnglai của chúng ta. Em tin anh hiện tại thật lòng với em nhưng em sợ là tình yêucủa chúng ta không thể thiên trường địa cửu.”
“…” TôNhất Minh thở dài, “Thiên trường điạ cửu, thời gian thấm thoắt thoi đưa, VũPhi, em nghĩ có xa xôi không vậy?”
“Đãkhông sao rồi, em đã dùng lý trí suynghĩ rất nhiều, dù kết cục như thế nào em cũng chấp nhận. Tình yêu là thứ tuyệtvới nhất đáng để con người ta dấn thân bất chấp tất cả. Đời con người, tình yêusâu đậm chỉ đến hai lần, em đã bỏ lỡ một lần, không muốn vì sợ sệt hay do dự màsau này ân hận, hối tiếc.” Trình Vũ Phi cụp mắt, cố chặn những giọt nước mắtđang chực rơi ra, bộ dạng thật đáng thương.
Tô NhấtMinh tự mắng mình là đồ chết tiệt, thương cảm nắmlấy tay cô, hận là không thể dúi nó vào trong cơ thể mình, nhưng những lời hứahẹn vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói ra được, thế làanh bèn cúi đầu xuống cuống quít hôn cô, “Vũ Phi, sao em lại đến vào hôm nay?Sao không gọi điện cho anh đến đón em.”
TrìnhVũ Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh né tránh cáinhìn đó, anh không muốn cô nhìn thấy anh yếu đuối.
“Emmuốn gây bất ngờ cho anh, không ngờ là anh về muộn như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561860/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.