Tô NhấtMinh lại cảm thấy lời nói của bác sĩ Trình thốt ra làm kinh động lòng người.Chợt nhớ đến Lục Dã Bình, anh bỗng ngộ ra một điều. Lần trước Vu Tuy Văn từthành phố B đến, Tô Nhất Minh dẫn anh đến tìm Lục DãBình để lai rai, lúc về Vu TuyVăn nói: "Lão Lục chẳng thay đổi chút nào". Tô Nhất Minh cũng thấynhư vậy, ông bạn già vẫn y như thời đại học, mở miệng là nói lời khónghe, ai cũng dám mắng nhưng nghĩ kỹ thì thấyrất có lý, rất sâu sắc. Tô Nhất Minh trước nay vẫn không hiểu tại sao, bây giờvừa nghe những lời bác sĩ Trình nói bỗng nhiên hiểu ra, lão Lục đúng là từtrước đến nay đều ờ trong trường học, học thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, sau đó ờ lạitrường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta không hề thay đổi suốt mườimấy năm trời? Hóa ra anh ta suốt ngày ướp mình trong tủ lạnh.
Lần đócòn một việc khiến Tô Nhất Minh rầu rĩ. Hôm đó Tô Nhất Minh hỏi Vu Tuy Văn:"Vậy cậu thấy tớ thế nào? Có thay đổi gì không? Có phải đã có biểu hiệncủa tuổi già rồi không?" Thật ra trong lòng anh muôn biết mình có già đihay không. Anh luôn chú ý tập luyện để duy trì thân thể khỏemạnh, cùng rất chú ý chăm sóc bản thân, có thời gian rảnhrỗi là cùng với chị em đi spa thư giãn. Vu Tuy Văn im lặng không đáp, mãi tớikhi đến khách sạn, mới nhẹ nhàng nói: "Cậu ấyà, thay đổi lớn nhất là chẳng còn tình người nữa rồi..." Lần đó Vu Tuy Vănđã vào khách sạn rất lêu rồi mà Tô Nhất Minhvẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/139264/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.