“Không dậy nổi.” Niếp Thù nói xong, một giây kế tiếp đã ngăn môi của cô lại.
“Ưmh.” Tiễn Bội Bội thôi xô đẩy, nào có như vậy, đâm đau cô không xin lỗi còn chưa tính, anh còn muốn “gì đó” nữa hả?
Niếp Thù nhưng không có ý định rời đi, ngược lại bắt được ban tay nhỏ bé không an phận của cô, đưa nó cố định ở đỉnh đầu.
“Em là anh bao nuôi để giải quyết vấn đề đó? Hả?” Niếp Thù khẽ cắn môi của cô, ở bên trong tiếng kêu rên của Tiễn Bội Bội, dời đi trận địa tới cổ, hô hấp của anh phun ở trên cổ của cô, Tiễn Bội Bội liền ha ha ha khẽ cười uốn éo: “Không phải, em sai rồi, em sai rồi...... Ha ha, cứu mạng.”
Niếp Thù càng thêm dùng sức áp chế cơ thể của cô, ngoài miệng cũng càng dùng sức mút cổ của cô: “Anh không thể làm “chuyện đó”?”
“Á, đau.” Tiễn Bội Bội kêu thảm thiết, trên cổ đau nhói làm cô để ý, nghĩ thầm sẽ không trồng ra dâu tây đâu nhỉ, cô vặn vẹo uốn éo cơ thể nịnh nọt mà nói: “Anh có thể, anh có thể được chưa? Buông em ra có được hay không?”
“Không được.” Niếp Thù nhẹ giọng lầm bầm, rồi chôn đầu ở trước ngực cô.
“A......” Tiễn Bội Bội không kìm hãm được phát ra một tiếng rên rỉ, hơn thở ấm áp của đàn ông phun ở trước ngực, cô cảm thấy mình sắp hòa tan, vốn còn kiên quyết phản kháng hai tay cũng rũ ở trên đỉnh đầu. Tiễn Bội Bội không tự chủ ưỡn ngực, trong lòng dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-di-xem-ai-hung-ac/2018466/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.