“Nghe nói thiết kế nghệ thuật công viên cho lần hoạt động này là anh làm?” Không biết lúc nào Tào Oánh Oánh đã bưng cái ly đến bên cạnh anh, cùi chỏ khoác lên tay vịn, nhìn cảnh sông nước phía xa nói.
“Ừ.” Niếp Thù gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Khó trách cây cối bên bờ sông nhìn đẹp như vậy.” Tào Oánh Oánh bĩu môi, chỉ chỉ cây cối bờ sông cười khẽ.
“Ha ha, nào có khoa trương như vậy.” Niếp Thù cười khẽ, nhưng mà trên mặt lại lộ ra ngượng ngùng. Mặc dù đã quen biết lâu, thế nhưng anh lại vẫn không đổi được tật xấu động một chút là đỏ mặt.
Tào Oánh Oánh quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, một lát sau mới điên cuồng nói ra một câu: “Sau này tôi ra nước ngoài, nhớ phải giữ liên lạc đấy! Tôi sẽ nhớ các người.”
Niếp Thù sững sờ, ngay sau đó cười: “Đó là đương nhiên, chúng ta cũng sẽ nhớ tới cô.” Niếp Thù chỉ coi như cô ấy không nỡ ra khỏi nước, đã từ trong lúng túng ngượng ngùng bình thường trở lại, nhưng hiển nhiên Tiễn Bội Bội lại không nghĩ như vậy.
Chỉ thấy cô đứng nhìn hai người, rồi ngửa đầu nhìn Tào Oánh Oánh cười đến vô cùng ngây thơ: “Chị Oánh Oánh, chị lại muốn ra nước ngoài sao! Chúng em đều sẽ nhớ tới chị, nhất là anh Khấu và Đồng Đồng, chị phải thường trở lại thăm chúng em đấy!” Mặc dù chị họ nhấn mạnh lần nữa rằng chị Oánh Oánh không phải người trong lòng Niếp Thù, nhưng mà mỗi lần thấy hai người đến gần, cô lại luôn không tự chủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-di-xem-ai-hung-ac/115654/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.