Cô đang đứng dựa cửa phòng BKL, đưa tay vuốt mồ hôi trán, nghĩ:
Qua kiếp nạn rồi.....(t/g: *cạn lời*)
Hừm.... Bọn này tưởng giáo huấn được cô chắc. Còn non lắm. Toàn là con nít không thôi! Không nên chấp nhất với tụi nó( t/g: Ừm.... Con nít, không chấp nhất *cười nham hiểm*)
Nghĩ xong cô liền đưa tay lên hắt tóc trên vai qua *oai phong lẫm liệt* bỏ đi
Đi được vài bước cô lại gặp thêm được 1 oan gia nữa
Đúng là tục ngữ có câu: *Oan gia* đụng mặt nhau dù đường rộng đến mức nào cũng biến thành *ngõ hẹp* hết à
Lương Mĩ Ngọc vừa nhìn thấy cô là bắn đôi mắt *giết chóc* đến chỉ thiếu nổi có thể dùng đôi mắt *ăn tươi giết sống* cô luôn thôi
Nhìn thấy đôi mắt của cô ta trong bụng cô liền nghĩ:
Dù gì chuyện hôm đó là do cô ta tự kiếm chuyện với cô trước mà sao trách cô được chứ nhỉ!
Nghĩ như vậy nhưng lòng cô đang không ngừng nổi lên sự tính toán nguy hiểm( t/g: Đúng là hạng giận dai thù dai mà* bắn đôi mắt đồng cảm về phía Lâm Mĩ Ngọc*)
Cô ta cũng là đàn chị của mình nhỉ. Nên tới chào hỏi 1 tiếng xem sao *cười nham hiểm*
Suy nghĩ như vậy nhưng gương mặt thì biểu hiển *vô hại, cười cười*. Đến gần, đối diện cô ta, cô cười nói:
“Chào chị”
Cô ta nghĩ * Hừm. Không biết cô ta còn đang định giở trò gì nữa đây*
“Ừm. Chào em”
Cô nghe từ *chào em* của cô ta mà cứ như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cung-van-la-nu-phu/2459470/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.