Trong hai người họ, có một người đã điên mất rồi. 
Ánh mắt Tống Hành nhìn cậu, cẩn thận mà hôn lấy cậu, mùi rượu nồng đậm bao bọc hai người, răng là vật cứng nhưng môi thì mềm, nóng, đầu lưỡi cũng vậy. Tim như muốn thoát ra ngoài, máu ở trong người lưu thông nhanh hơn, tiếng thở dốc dồn dập. 
Đối với Tân Uyển mà nói, hôn môi là một thứ rất xa lạ, cậu không thể thích ứng được với chuyện thân mật này. 
Nhưng trước mặt là Tống Hành, cậu dường như không thể hiểu được mình nữa, vô thức mở miệng ra, quấn quít một chỗ với anh. Cơ thể rất nóng, Tân Uyển bất lực cứng người, cậu như thể là một bãi nước đang dần chảy xuống, hoàn toàn thua cuộc trong lồng ngực Tống Hành, run rẩy nắm bả vai anh, đầu ngón tay cũng ửng đỏ. 
Không khí rất nhanh đã bị dùng hết, Tân Uyển kêu một tiếng "Anh" — cậu chưa từng biết giọng của mình cũng có lúc mềm mại ngọt ngào đến vậy, như thể là kẹo bông đang tan vậy. 
Tống Hành và cậu chen chúc trên ghế salon chật hẹp, quần áo lộn xộn, cái chân trong ống quần tây ấy đẩy đầu gối của cậu ra, Tân Uyển nức nở rên một tiếng. 
Nụ hôn buông ra, hơi nóng lan dần xuống cổ. 
Tân Uyển mặc đồ ngủ bông, cái nút áo thứ nhất bị cởi ra, không khí lạnh như băng tràn vào, lúc Tống Hành hôn xuống xương quai xanh của cậu, Tân Uyển ngay tức khắc tỉnh hồn lại, theo bản năng đẩy người ở trên xuống, chật vật lăn xuống ghế, gần như là chạy mất dạng. 
Cậu té 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440068/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.