Tống Hành theo bản năng siết chặt ly thủy tinh, đầu ngón tay anh trắng bệch, vô ý dùng sức rất mạnh.
Tân Uyển vẫn còn đang khóc, con người lúc nằm mơ thì tròng mắt thường hay đảo quanh,không biết cậu đang mơ thấy gì mà đột ngột tỉnh giấc, phát ra tiếng thở dốc nặng nhọc, ánh mắt trống rỗng một lúc mới phát hiện có người đứng kế bên, giật mình hoảng sợ ngồi bật dậy.
"Anh Ba..." Sau khi Tân Uyển nhận ra là anh thì mới bình tĩnh lại, giọng hơi khàn, "Sao anh lại ở đây, làm em sợ hết hồn."
Tống Hành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt của cậu — Con ngươi của Tống Hành rất tối, rất tập trung nhìn thẳng vào một người, không thể rời mắt đi một cách khó hiểu. Giọng của anh rất bình tĩnh: "Cậu mơ thấy cái gì vậy?"
"Mơ thấy gì..." Tân Uyển cố gắng hồi tưởng lại cạnh tưởng trong giấc mơ, giấc mộng khi nãy vẫn còn rất rõ ràng, thế mà bây giờ lại trở thành một mảnh trắng xóa, không thể thấy được gì cả, cậu cảm thấy hơi phiền não, "Em quên mất rồi."
Tân Uyển sờ mũi, thản nhiên nói: "Em vẫn luôn không nhớ mình đã mơ thấy cái gì, giấc mơ lúc thì dài, lúc thì ngắn nhưng mà quên mất thì cũng rất tiếc, dù sao cũng là thế giới sáng tạo của mình mà. Nhưng mà em cho rằng không nhớ cái gì thì cũng là do ông trời an bài, nghe lời ông trời thì cũng tốt thôi."
Tống Hành chợt cười một tiếng: "Đúng là không nhớ thì tốt hơn."
Anh lại hỏi: "Thường xuyên gặp ác mộng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440044/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.