Trong cơ thể mỗi người đều có một quả bóng bay — Tân Uyển nghĩ như thế — ở một thời điểm nào đó sẽ co lại, có lúc căng ra, lắp đầy mỗi sợi tế bào. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Hành, cậu nghe rõ ràng tiếng bong bóng nổ tung rất dữ dội, thổi bay tất cả lý trí, cậu theo bản năng chạy tới, tiếng gió ùa bên tay, ôm Tống Hành thật mạnh.
Điện thoại Tống Hành vẫn chưa tắt, bị cậu đâm lùi bước, suýt chút nữa không đỡ được.
"Được rồi.", Tống Hành có chút buồn cười, thấp giọng nói, "Người ta nhìn kia kìa."
Bấy giờ Tân Uyển mới buông anh ra, ánh mắt đặc biệt sáng ngời: "Anh về khi nào vậy ạ?"
"Chuyến bay sáng hôm nay." Tống Hành nói, "Vừa đáp xuống chưa được bao lâu."
"Em còn tưởng anh kêu em quay đầu lại để xem cái gì chứ, sao anh không để em đi đón." Tân Uyển xoa mặt thật mạnh, "Không được rồi, hình như em vẫn còn đang nằm mơ, anh đến đột ngột quá."
Tống Hành không nhẹ không mạnh búng lên trán cậu một cái, Tân Uyển không đề phòng bị dọa sợ, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh, Tống Hành cúi người xuống, trên mặt có ý cười, nhẹ giọng: "Tin chưa?"
Cơn đau nhỏ bé này thật ra không đáng kể, nhưng quả nhiên có tác dụng làm tỉnh táo. Tân Uyển không nhịn được cười rộ lên, dùng sức gật đầu. Tống Hành vươn tay, lòng bàn tay ấn nhẹ mí mắt cậu, ánh sáng trước mắt cậu yếu đi, anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt, như suy tư mà lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/2069292/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.