Uống rượu có lẽ cũng là chuyện tốt, vô tư lự, dễ quên, Tân Uyển cứ thế nằm vùi trong lòng anh khóc một trận thật lâu, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, vừa xong liền nói đói bụng, không còn rụt rè, tay đưa thẳng vào bên trong quần áo mà xoa bụng, nói: "Xẹp xuống mất rồi."
Tống Hành lái xe khỏi ven đường, quay đầu về: "Trưa nay ăn gì?"
"Buổi trưa em không có khẩu vị, nên chỉ ăn một nửa bát mì trộn."
Có vẻ như từ khi còn học cấp 3 Tân Uyển đã luôn như vậy, ăn uống thất thường, không bao giờ để ý đến, để rồi cứ hễ ra là đau dạ dày, Tống Hành không nhìn cậu, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Vậy thì chịu đói đi."
"Xin anh mà, năn nỉ năn nỉ, em đói quá, em sắp chết đói mất rồi." Tân Uyển bắt đầu làm nũng, khép đôi tay, quơ qua quơ lại như mèo thần tài, trong mắt còn ánh nước, vô cùng ngoan ngoãn: "Người tốt ơi, cho em ăn chút gì đi."
Anh hơi tức giận, nhưng Tân Uyển đang say rượu, nói ra được những lời lẽ văn vở này khiến cho người khác không tài nào nổi giận được với cậu, Tống Hành mua một hộp sủi cảo tôm bên ven đường, cũng không xuống xe, gọi thêm một ly trà sữa. Cô chủ tiệm đưa ly trà sữa vào cửa sổ xe, Tân Uyển ngẩng đầu cười với cô, ngoan ngoãn nói: "Em cảm ơn chị."
Đoạn đường còn lại không còn quậy gì nữa, cậu lặng lẽ hút ly trà sữa đó, nhai trân châu.
Tới Sấu Nguyệt Lý, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/2069264/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.