"Ta mới nhận được thư báo từ hai nước Đại Nam và Lệ Thủy, bọn họ cử cả hoàng tử tham gia thi đấu, mong nước ta cũng cử người hoàng thất tham gia" Hoàng thượng nói xong nhìn lướt qua tôi và Ngọc Hòa. Tên Ngọc Hòa nghe vậy đang ngồi cà lơ phất phơ lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Ai mà không biết tôi và hắn học dốt ngang ngửa nhau, mỗi lần nhắc đến thi cử là một lần trái tim đau nhói, quả thật là làm khó nhau. ngôn tình hài Mấy vị hoàng tử cháu tôi giờ còn đang chập chững tập đi, vậy vị trí thi đấu này chỉ hy vọng vào mấy người em trai hoàng đế là tôi và Ngọc Hòa. Nói cuộc thi công bằng mà hai nước kia cấu kết chơi xỏ nước tôi, vậy mà là công bằng à, vậy là muốn chơi xỏ chúng tôi rồi. Mấy vị quan lại mặt đều tái mét nhìn nhau, quả thật hành động của hai nước kia đã làm cho bọn họ trở tay không kịp. Mới vừa rồi tôi còn hò hét với bạch kim công tử, muốn thể hiện tài năng quyết tâm làm rạng danh đất nước, giờ thì hay rồi, có cơ hội để tỏa sáng luôn. "Thần thấy hai nước bọn họ quá coi thường chúng ta rồi, bọn chúng muốn chúng ta cử người hoàng thất tham gia là chúng ta phải cử sao, thật không coi ai ra gì" Lễ bộ thượng thư Lê Đình tức tối thổi râu nói. "Nhưng mấy nước bọn họ cử cả hoàng tử tham gia, nếu chúng ta không cử ai ngang hàng sẽ bị coi là thất lễ" Hình bộ thượng thư Vĩnh Lịch nói sau đó quay qua nhìn tôi. "Chúng dám đưa ra khiêu chiến như vậy, Phục Hy vương gia, người tham gia đấu cho bọn chúng không còn manh giáp nào cút về nước đi" tên Hoằng Quang ngu ngốc bừng bừng ý chí chiến đấu nhìn tôi. Mịa kiếp quả bóng này đá đi đá lại rồi cũng đá về phía tôi. "Dù thua vẫn có người khác trong đội bù điểm lại" kẻ nói ra một câu chả nể nang ai này chính là cái tên ngồi cạnh tôi đây Anh Vũ tảng băng. Nghe mọi người đưa ra ý kiến một hồi hoàng thượng nói "Lần này ta quyết định để cả Ngọc Hòa và Hy Vũ tham gia, Ngọc Hòa tham gia thi đấu võ, bắn cung, Phục Hy tham gia làm thơ, biện luận" Nghe vậy tôi chắc chắn một điều, anh trai hoàng đế chưa xem qua bài kiểm tra của tôi ở quốc tử giám rồi, nếu không chắc chắn hắn sẽ không cho tôi tham gia thi làm thơ gì đó. "Hai đệ thấy sao" hoàng thượng hỏi tôi và Ngọc Hòa. Cái tên Ngọc Hòa tuy cà lơ phất phơ nhưng trong các tình huống quan trọng vẫn có thể tin tưởng được. "Mấy cái thi võ và bắn cung ta có thể tham gia được chứ làm thơ biện luận thì ta chịu" Ngọc Hòa nói. "Được rồi làm thơ và biện luận giao cho ta" Tôi nói trong đầu không ngừng suy tính làm cách nào có thể gian lận trong mấy cuộc thi đó. Òa thật làm khó ta mà, ta đâu có biết làm thơ đến lúc đó phải mượn văn thơ của các bậc thi sĩ ngày xưa rồi. Trở về phủ tôi chạy ngay đến chỗ của Thần Phù để thông báo cho hắn tuần sau tôi sẽ tham gia tranh tài. Cảm thấy tôi ỉu ỉu hắn nói: "Không tự tin sao" Tôi trầm ngâm nhìn hắn "Không phải không tự tin mà ta sợ ta biểu hiện xuất xắc quá làm nhiều người đố kị" nói xong tôi còn vênh mặt lên tỏ vẻ lời nói không một chút giả trân. Thần Phù thấy tôi tự luyến quá thì hơi mỉm cười "Người nhất định sẽ chiến thắng" "Tấn nhiên rồi" Tôi tràn đầy tự tin nói "Mà ta phải đi đọc sách đã thầy giáo có giao bài về nhà" Tôi phải đi xem sách ôn lại kiến thức đã, đến lúc đọc đề bài mà không hiểu cái gì thì không biết dấu mặt đi đâu, gánh nặng quốc gia đặt trên đôi vai này. - ----------------------------------- Rồi cái ngày tiếp đón sứ thần các nước cũng đến, kinh thành đông đúc giờ còn nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Người người đổ về kinh thành để có thể theo dõi trực tiếp cuộc thi đấu của 3 nước 5 năm mới có một lần, nhà trọ full phòng, nếu mà không đặt trước đến cái nịt cũng không còn. Đoàn sứ thần các nước nối đuôi nhau đến bái kiến anh trai hoàng đến của tôi, có thể nói những nhà lãnh đạo là những người vô cùng giỏi diễn suất. Dù trong bụng họ có ghét bỏ, kinh thường bạn bao nhiêu bên ngoài bọn họ vẫn tỏ ra vô cùng yêu mến bạn, chỉ hận không thể cùng cha khác ông nội với bạn thôi. Nếu để mấy người này tham gia vào showbiz còn có khả năng dành được giải thưởng bông sen vàng nữa ấy chứ. Sau một loạt lễ nghi tiếp đón sứ thần bọn họ đều được sắp xếp đến ở tiểu viện của hoàng gia tại kinh thành. Tôi vẫn chưa nhìn thấy sứ thần nước khác bao giờ nên vô cùng tò mò mới đòi tham gia buổi lễ tiếp đón, quả thật nhàm chán không chịu được tôi vẫn lên ở nhà đọc tiểu thoại bản với Thần Phù thì hơn. Đang tính lên xe trở về phủ thì tên Ngọc Hòa ở đâu nhảy ra kéo tôi về xe ngựa của hắn, làm ra vẻ thần thần bí bí, tôi muốn đập cho hắn một trận ghê. "Người người ngươi...." Ngọc Hòa sau khi kéo tôi lên xe ngựa chỉ vào tôi rồi nói lắp ba lắp bắp. "Ngươi học được nói lắp từ bao giờ thế" tôi kinh bỉ nói "Đã không có người yêu lại còn nói lắp, cẩn thận không lấy được vợ đâu" "Con mẹ nó, ngươi không phải là người" Ngọc Hòa sau một hồi thốt lên Tôi giật thót, mịa nó thằng cha này, phát hiện ra gì à "Quá trâu bò, sao ngươi có thể tạo ra máy bắn cung như vậy" Ngọc Hòa nói xong nhào đến ôm tôi "Quá tốt rồi, giờ ta có thể dùng nó đi sát phạt tứ phương" Trái tim non nớt của tôi cuối cùng cũng về lại vị trí, tôi đá bay tên Ngọc Hòa đang dính như cao dính chuột trên người ra. "Cút cút có muốn ta đánh ngươi thành đầu heo không" Mấy hôm trước nghiên cứu thể lệ thi đấu, tôi phát hiện đồ bắn cung của nước mình còn rất thô sơ, tôi quyết định cung cấp mấy bản vẽ cung cải tiến, máy bắn cung, nỏ cho hoàng đế để hắn nghiêm cứu xem có làm được cái nào không. Tốc độ của anh trai hoàng đế chưa bao giờ làm tôi thất vọng, mấy hôm sau hắn đã cử người mang mô hình cung tên đến cho tôi, nếu không phải thời gian gấp gáp còn có sứ thần nước khác sắp đến hắn con định mở một xưởng sản xuất gia công luôn. Thần Phù có vẻ cũng thích mấy món đồ cung tên này, mô hình được đưa đến tôi đều mang qua cho hắn, nhìn Thần Phù thành thục cầm cung nỏ bắn tên không trượt phát nào, làm một đứa mê trai như tôi chỉ muốn nhào vô, nam nhân này ngầu quá đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]