Ra đến cổng tôi ngửa đầu lên nhìn trăng mà thở dài mấy cái...
Tôi không biết sao mình tự tìm được đường về nữa... Nhưng khi nhìn thấy tôi tiểu Tương đã gần như khóc nấc lên, chỉ thiếu nước nhào lên người tôi.
"Chủ nhân, vương gia ngài đi đâu vậy, ngài có biết chúng nô tài tìm ngài khắp nơi không"
"Ta đi dạo một chút, không có việc gì đâu" Tôi đưa tay kéo tiểu Tương còn đang đau thương cằn nhằn "Được rồi, không phải ta về rồi sao, đi thôi còn phải về phủ nữa"
"Vương gia, lần sau vương gia đi đâu phải dẫn nội thị đi cùng, không thể đi một mình như vậy..."
"Được rồi, được rồi... ta biết rồi đều nghe người, được chưa" Tôi vội nói cắt ngang lời cằn nhằn của tiểu tương "Mà này tiểu Tương"
Tiểu Tương nghe tôi gọi, tưởng tôi có gì phân phó vội lại gần ghé tai về phía tôi.
"Ngươi có biết cái người nam nhân tóc trắng ở một tiểu viện vắng vẻ trong cung là ai không, hình như hắn còn bị mù"
Tiểu Tương hơi suy tư suy nghĩ rồi lắc đầu "Nô tài chưa từng nghe trong cung có người như vậy, vương gia vừa gặp người đấy sao"
Thấy tiểu Tương tò mò nhìn mình tôi khoát tay nói "Không có gì đâu, về phủ thôi"
Ngồi trên xe ngựa lắc lư về phủ tôi vẫn không có lời nào khen tặng phương tiện di chuyển ở thế giới này, thật tưởng niệm xe hơi bốn bánh trước kia quá.
Về đến phủ tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, được cái tôi thích sự yên bình và tĩnh lặng nơi đây. Không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-co-dai-lam-vuong-gia/251892/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.