Phùng Kiến Vũ đem chuyện cậu cùng Lâm Hi gặp mặt nói cho Vương Thanh, tâm tình càng nói càng kích động. Anh không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi cậu, dùng hành động nói cho cậu biết anh đang ở đây, tâm tình của cậu bởi vì sự an ủi của anh bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.
Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, anh biết không? Em thật không thể không có Niệm Niệm,trong bảy năm không có anh, nó là thân nhân duy nhất của em. Khi mới nhận nuôi nó, lúc đó công việc của em đặc biệt bận bịu, nhưng mà em vẫn sẽ mỗi ngày dành thời gian ở bên cạnh nó , bởi vì em biết tuổi thơ của một đứa bé cần những thứ này, em nếu quyết định nhận nuôi nó, em chỉ muốn cho nó những thứ tốt nhất. Lần đầu tiên biết nói chuyện, lần đầu tiên chập chững biết đi, em đều ở bên cạnh nó, Niệm Niệm có thể nói là chính một tay em nuôi lớn. Ở trong mắt em nó chính là con gái em, là con gái của chúng ta. Là người nhà của chúng ta."
Vương Thanh biết, Phùng Kiến Vũ rất quan tâm Tiểu Niệm Thanh. Anh biết, trong bảy năm mình biến mất kia, may mà Tiểu Niệm Thanh ở bên cạnh bầu bạn với cậu. Anh cũng rất thích Tiểu Niệm Thanh, anh hôn lên trán cậu nói: "Đại Vũ, anh sẽ giúp em." Giống như câu nói năm đó "Anh sẽ giúp em", kiên quyết như vậy.
Một lát sau, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ lên giường, rất lâu mới dỗ được cậu ngủ. Trong giấc mộng cậu vẫn chau mày, Vương Thanh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-chet-khong-thay-doi/2896950/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.