Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng, trên giường hai người ôm nhau mặt đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cuối cùng, vẫn là Phùng Kiến Vũ tỉnh lại trước.
Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, sau đó cảm thấy bên hông bị hai cánh tay ôm chặt, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào. Cậu xoay thắt lưng đau nhức lại nhìn gương mặt say ngủ của Vương Thanh, cậu bây giờ cảm thấy vô cùng an tâm, bảy năm qua cậu chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Phùng Kiến Vũ luôn nằm mơ thấy tai nạn xe cộ năm đó, nằm mơ thấy Vương Thanh gương mặt đầy máu, cậu luôn giật mình tỉnh lại, cho nên cậu không thể không lấy rượu làm tê dại chính mình
Nhưng mà bây giờ cậu chính là an an ổn ổn nằm ở trong ngực anh, cậu có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Phùng Kiến Vũ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh.
Một lát sau, không biết là bởi vì Vương Thanh ngủ đủ rồi, hay là ánh mắt cậu nhìn anh quá nóng bỏng. Vương Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, đối diện với ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, trong lòng ấm áp. Trong đầu anh nghĩ: Rốt cuộc, sẽ không còn phải nằm mơ thấy đôi mắt đang rơi lệ kia nữa bởi vì chủ nhân của nó đã ở bên cạnh ta nha!
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt trong ngực, đầu đặt ở trên vai cậu, thanh âm bởi vì mới vừa tỉnh mà có chút khàn khàn, "Đại Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-chet-khong-thay-doi/2896931/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.